Ngày thứ năm
Bầu trời không còn xanh.
Chỉ còn lại một khoảng xám nứt rạn, như cánh tay của một vị thần khổng lồ vừa bóp vỡ tầng không. Từng tia sét xám bạc vẫn còn loang loáng giữa không trung, như những vết sẹo chưa kịp lành của thiên địa. Gió lồng lộng, cuốn theo tro bụi và máu tanh, phủ đầy xác cỏ khô và cánh tay gãy.
Toàn bộ Tĩnh Linh Sơn – nơi từng là đạo địa hiếm hoi phía Tây Cửu Châu – nay chẳng khác gì một bãi tha ma cháy dở. Cây cối gãy gập, đất đá lở rơi, linh mạch loạn lưu, pháp trận vỡ vụn từng mảng như mảnh gương bể.
Khói, bụi, và máu – hòa quyện thành một thứ mùi tanh ngái ngấm sâu vào từng tấc linh thổ.
**
Giữa lòng núi – nội cốc từng là nơi linh khí tụ thịnh, giờ chỉ còn là đống đổ nát hỗn độn.
Trư Trường Không ngồi im lặng bên cạnh ba viên linh đăng cuối cùng của Lạc Minh Cốc – ba ngọn lửa leo lét trong biển tàn tro, phản chiếu đôi mắt đục mờ và đôi tay gầy guộc.
Xung quanh ông, chỉ còn hai mươi ba đệ tử sống sót. Phần lớn đều là Trúc Cơ sơ kỳ, vài người đạt trung kỳ, nhưng hầu hết đã trọng thương, thậm chí có kẻ khí mạch đứt đoạn, linh căn vỡ vụn – vĩnh viễn không thể tu hành thêm một ngày nào nữa.
Không ai trong họ còn mặc đạo bào nguyên vẹn. Quần áo rách nát, máu nhuộm, tóc rối. Mắt ai nấy đều đỏ hoe – vì nước mắt hay vì khói bụi, chẳng còn phân biệt được nữa.
Bọn họ, từng là tinh anh một đời, từng là hy vọng một phái. Giờ đây – chỉ là những tàn quân chờ diệt.
**
Trư Trường Không không nói gì.
Ông rút từ tay áo ra mười mấy đạo phù cổ màu lam bạc – những mảnh truyền tống phù cuối cùng của Lạc Minh Cốc, dùng trong đại nạn để phân tán đệ tử, tránh bị tiêu diệt toàn bộ. Chúng vốn chỉ dành cho tình huống cấm kỵ nhất: tông môn diệt vong.
Ông bước từng bước chậm rãi đến bên từng người, không thốt một lời, chỉ đưa tay dán phù lên sau lưng họ.
Có người định cất tiếng hỏi, nhưng ánh mắt ông khiến họ nghẹn lại.
Một ánh mắt từng trải, không đau thương – chỉ trống rỗng như vực thẳm. Một vực thẳm không đáy, đã mất tất cả, nhưng vẫn phải tiếp tục vì một chữ “đạo”.
Đến người cuối cùng, Trư Trường Không mới lẩm nhẩm chú quyết:
– “Không đến nơi đã định… Không về chốn từng đi… Chỉ cầu… còn sống một người…”
Một khắc sau – phù văn đồng loạt sáng rực. Hai mươi ba người, trong ánh sáng lam bạc, lần lượt biến mất khỏi nội cốc.
Không ai biết họ được đưa đi đâu. Ngay cả Trư Trường Không… cũng không.
**
Linh mạch dưới lòng núi bắt đầu rạn vỡ.
Âm thanh phát ra như long hống trong mồ sâu – là tiếng của linh khí bị xé toạc, tiếng của thiên địa đang gào thét khi một tông môn đang hấp hối.
**
Trư Trường Không ngẩng đầu. Trên đỉnh điện tàn, ba trưởng lão cuối cùng – Thạch Vô Dung, Mộc Diên và Tề Thanh Cảnh – đã đứng chờ.
Không ai lên tiếng. Chỉ một cái gật đầu – là đủ.
– “Mở Phong Tâm Trận.” – Ông cất tiếng.
Bốn người, không chần chừ, đồng loạt vẽ pháp ấn xuống nền đất nứt vỡ. Mỗi người rút chính khí mạch của mình – chứ không phải linh khí – để làm trụ trận. Bởi vì Phong Tâm Trận, là trận pháp cấm kỵ cuối cùng: dùng sinh mệnh khóa chặt linh hồn tông môn, để kẻ địch không thể đoạt được tông căn – không thể cướp đi đạo thống.
Giá của trận này: chính là tính mạng người mở trận.
**
Vừa dứt ấn, thiên địa lập tức nổi cuồng phong.
Từng khe nứt toạc ra từ lòng đất, như miệng vực đòi mạng, nuốt cả đá tảng và linh khí. Linh quang từ trời cao đổ xuống, vẫn không ngừng – từng đợt như mưa sao bạc, chói lòa và tàn độc.
Mộc Diên – dù một cánh tay đã đứt lìa – vẫn dùng rễ mộc linh căn vươn ra, bọc kín tâm trận. Từng lớp lá non mọc ra rồi héo tàn, đổi lấy từng nhịp ổn định cuối cùng của pháp trận.
Tề Thanh Cảnh – toàn thân rướm máu, mắt đỏ như lửa – ngồi thiền bất động, tay bắt ấn giữ kiếm quyết, linh lực run rẩy trên thân kiếm như máu sôi.
Thạch Vô Dung – vị trưởng lão già nua nhất – dùng hai tay nắm chặt phiến đá cổ vốn là ghế ngồi của ông trong linh đường, hét lớn một tiếng rồi ném lên trời.
Phiến đá xé gió như lôi chấn, đập thẳng vào một nguyên anh địch nhân trên không – thân thể hắn vỡ thành năm đoạn, máu như mưa rơi xuống Tĩnh Linh Sơn.
**
Từ sáng đến trưa.
Từ trưa đến chiều.
Từ chiều đến đêm.
Từ đêm… sang ngày kế tiếp.
Phong Tâm Trận vẫn chưa gãy. Bốn người – vẫn trụ.
Nhưng… cũng không ai còn cử động. Chân nguyên đã cạn. Chỉ còn đạo tâm… chống lại cả trời đất.
**
Đến hoàng hôn ngày thứ sáu…
Mặt đất Tĩnh Linh Sơn toác ra một vết rạn dài hơn trăm trượng. Một nửa sơn mạch – sụp xuống lòng đất.
Tro bụi cuốn lên, phủ kín cả thiên không.
Lạc Minh Cốc – tông môn ngàn năm – chìm trong tàn tro.
**
Tàn quân chính – tà không dám tiến vào.
Bởi giữa tro bụi và địa hoang… vẫn còn vang vọng một tiếng như sấm giữa tim người:
“Người Lạc Minh…
có thể chết.
Nhưng không thể bị dẫm qua!”