Chương 60: Tro Tàn Khép Cốc – Mạch Đạo Không Diệt

Tĩnh Linh Sơn – ngày thứ bảy.

Trời không còn mưa.

Gió cũng không còn thổi.

Chỉ là một không gian chết – im ắng, lạnh buốt – như nơi chốn mà các vị thần xưa từng vùi xác.

Không có tiếng chim kêu.

Không còn cả tiếng côn trùng hay tiếng đá lăn lộc cộc bên vách núi.

Mọi thứ như bị đóng băng trong một khoảnh khắc vô định, dừng lại giữa cõi sinh và tử.

**

Phía sau đại chiến, ba mươi hai phái công kích đứng im trong lặng câm.

Bởi vì... không còn ai để giết.

Cũng không còn tiếng phản kháng.

Lạc Minh Cốc – đã không còn người sống.

Không còn một hơi thở, không còn một trận kỳ nào còn cắm thẳng.

Ngay cả ánh sáng pháp bảo cũng đã tắt lịm từ đêm hôm trước.

Ngọn lửa cuối cùng trên đỉnh Thái Thanh Đài cũng đã hóa khói lạnh tan vào gió trời.

**

Phong Tâm Trận kết thúc bằng tự tỏa.

Linh mạch cắt đứt.

Đạo khí tiêu tán.

Pháp văn toàn sơn… chuyển thành vô tự bia.

Không thể đọc. Không thể ghi. Không thể nhớ.

Trên mặt đất, chỉ còn lại một tấm bia đá cháy đen, rạn nứt, trên đó khắc bốn chữ:

Lạc Minh Chính Đạo.

Bốn chữ này… không ai dám xóa.

Không ai dám thay thế.

Chỉ đứng đó, như một cột trụ định mệnh khắc sâu vào thời gian.

**

Có người muốn tiến vào.

Nhưng vừa bước đến chân núi, lập tức toàn thân bốc cháy – không phải do pháp trận, mà do một đạo khí nguyện từ chính những người đã ngã xuống.

Một tu sĩ tà phái run giọng:

– “Không ai… không ai tiến vào được.”

Một trưởng lão chính đạo thì thầm:

– “Giết sạch rồi. Vậy sao vẫn cảm giác… bị nhìn?”

Không ai dám bước tiếp.

Từ đó về sau, Tĩnh Linh Sơn trở thành cấm địa.

Không được phép nhắc đến trong ngự lệnh triều đình.

Không được ghi vào bản đồ tu giới.

**

Tĩnh Linh Sơn, từ ngày đó, bị liệt vào “Thập Đại Cấm Khu Tu Giới.”

Không ai dám đụng đến tro tàn còn lại.

Không ai dám dựng trại, khai thác linh mạch, hay xây lại đạo quán.

Thậm chí… gọi đúng tên “Lạc Minh Cốc” cũng trở thành điều cấm kỵ.

Có kẻ chỉ lỡ buột miệng nhắc tên, về sau tâm ma nhập thể, không qua nổi một lần kết anh.

Có vị quốc sư phương bắc cố dựng lại đại điện trên đất xưa, chưa đầy một tuần, cả môn phái ba trăm người điên loạn, đâm chém lẫn nhau mà chết.

Người đời từ đó gọi nơi này bằng những cái tên xa lạ, như “Tĩnh Phế Sơn”, “Huyết Băng Cốc”, hay đơn giản là “nơi mà không ai quay lại.”

**

Nhưng…

Ở nơi khác, trên khắp cửu châu mười vực, mạch đạo vẫn còn.

**

Tại một ngọn núi nhỏ vô danh thuộc Nam Cương, ba thiếu niên Trúc Cơ sơ kỳ đang nằm trong hốc cây, mặt mày lấm lem, hơi thở mỏng như tơ.

Đột nhiên một người choàng dậy, ôm đầu, miệng lẩm bẩm:

– “Ta… là ai?”

Một trong hai người còn lại mở mắt, thì thào:

– “Ta nhớ… có ai đó bảo… phải sống.”

Chỉ thế thôi. Không thêm gì khác.

Nhưng… ánh mắt họ sáng dần.

Dưới ánh trăng bạc xám, dù làn da họ tím tái, dù khí tức chỉ còn như hư ảo…

…nhưng đôi mắt ấy, có một tia đạo niệm chưa từng tiêu tan.

**

Tại một đảo nhỏ giữa biển mù phương Đông, một nữ tu mười sáu tuổi mở mắt giữa bãi cát đen.

Lưng nàng… vẫn còn dính một mảnh truyền tống phù chưa cháy hết.

Trước khi đứng dậy, nàng chỉ lẩm nhẩm:

– “Chỉ cần một người sống sót…”

Rồi nàng rút ra một sợi dây chuyền bằng xương cá – là tín vật truyền tông của Mộc Diên – xiết chặt trong lòng bàn tay, nước mắt rơi không thành tiếng.

**

Ở vùng biên giới Tây Bắc – nơi đất đá khô cằn – một người đàn ông trạc tam thập quỳ giữa tuyết lạnh.

Tay hắn nắm chặt thanh phi kiếm rỉ sét, run rẩy cắm nó xuống đất.

– “Sư môn… còn trong tim ta.”

Rồi hắn đứng dậy, đi về phía hoàng hôn.

Mỗi bước hắn đi, tuyết tan thành nước.

Mỗi lời hắn niệm, tuy yếu ớt… nhưng không thể dập tắt.

**

Không ai biết họ từ đâu đến.

Không ai gọi họ bằng một cái tên chung.

Nhưng trong lòng mỗi người, có một đạo tâm – không bị phá, không bị diệt.

Và trong tương lai…

Có thể sẽ có một tân môn phái, không tên, không bảng hiệu, không đại điện…

…Nhưng có đệ tử biết giao nhau ánh mắt là hiểu ý,

có trưởng lão biết chết vì người sau cũng là một cách sống.

Có lẽ họ sẽ không mạnh như tiền nhân.

Nhưng… đạo tâm vững như thép rèn trong tuyết.

**

Tro tàn đã khép cốc.

Nhưng mạch đạo… chưa từng đoạn tuyệt.