Chương 63: Gió Trở Mặt Biển – Trực Giác Đạo Tâm

Mùa đông năm thứ hai mươi tám kể từ ngày Lạc Minh Cốc bị diệt.

Biển Nam Hải vẫn như mọi ngày, sóng vỗ bờ đá, bọt trắng tan ra trong ánh sáng nhạt của nắng đông. Nhưng hôm nay... có điều gì đó không giống trước.

Sóng vẫn vỗ. Gió vẫn thổi. Nhưng trong lòng ba người, thứ tĩnh lặng kéo dài suốt mấy chục năm… bắt đầu nổi gợn.

**

Vương Hùng ngồi trước hiên nhà như mọi khi, tay cầm cuốn sổ mua cá, nhẩm đếm thúng tôm bà Lý vừa bán buổi sáng. Ngón tay lật từng trang giấy dày, nét mực đã nhòe vì gió biển.

Bỗng, tay hắn khựng lại giữa chừng.

Hắn ngẩng đầu.

Phía đông, nơi thường chỉ có những vệt mây bạc trôi qua nhẹ như lụa, nay lại trắng mờ đặc quánh.

Không phải sương.

Không phải mây trời.

Là thứ gì đó... lạnh đến buốt sống lưng.

**

Đêm ấy, trong lòng động sâu dưới biển.

Vương Hùng tĩnh tọa giữa pháp trận. Khí tức ổn định, hô hấp ổn định, đan khí vận chuyển đều đặn như mọi đêm trước.

Nhưng tâm hắn… không ổn.

Hắn mở mắt, nhìn lên trần đá.

– “Có ai đang tìm chúng ta…” – giọng trầm thấp, gần như là thì thầm.

– “Không bằng linh thức. Mà bằng… tâm niệm.”

**

Cùng lúc đó, bên căn nhà tranh lợp lá bên bờ đá, Tiểu Khê đang nhặt rau dại chuẩn bị bữa tối. Đôi tay quen làm việc như thói quen mấy chục năm nay.

Nàng vừa nhúng bó rau vào thau nước, thì tay khẽ run. Một cảm giác như kim châm lướt qua da thịt.

Sát khí.

Mơ hồ. Không hình, không hướng… nhưng tồn tại.

Nàng đặt con dao xuống, nhìn sang Triệu Lân đang ngồi vá lưới gần đó:

– “Huynh à… hôm nay trời khác.”

Triệu Lân ngẩng lên, tay dừng giữa chừng, sợi dây lưới còn chưa buộc chặt.

– “Thấy.”

Một lát sau, hắn nói khẽ:

– “Gió không còn mùi muối.”

**

Đêm đó, lần đầu tiên sau mười năm, ba người họ lại hội họp trong động sâu.

Ánh sáng pháp trận le lói. Gió từ khe đá rít qua như tiếng thở dài của biển cả.

Tiểu Khê nhíu mày, giọng nặng:

– “Sóng sắp nổi.”

Triệu Lân gật đầu:

– “Không phải sóng ở biển này… Mà từ biển khác. Sâu hơn. Đen hơn.”

Vương Hùng siết chặt lòng bàn tay, cảm giác máu đang chảy nóng trong tĩnh mạch:

– “Không ai dò được linh thức… Nhưng đạo tâm dao động.”

– “Có kẻ… đã nhớ đến ba chữ Lạc Minh Cốc.”

**

Sáng hôm sau.

Cây tùng giữa làng – nơi từng là bóng mát của bao đứa trẻ – bất ngờ rụng hai nhánh lớn.

Ngô Đại Tử bế con nhỏ ra xem, còn trách:

– “Lũ nhỏ nghịch quá, leo cây làm gãy nhánh rồi.”

Người làng không ai để ý.

Chỉ có Vương Hùng đứng xa xa, mắt nhìn không chớp, không cười.

Hắn biết.

Tùng già không rụng nhánh vào đông.

Trừ khi… gió đã đảo chiều.

**

Ngày hôm đó, Triệu Lân ra khơi như thường lệ.

Nhưng giữa trưa, gió thổi ngược, sóng đột ngột nổi cao.

Con thuyền nhỏ lật úp giữa biển. Lần đầu tiên trong mười năm — một tai nạn bất thường.

Triệu Lân phải độn thổ dưới lòng biển, nhờ thổ hành pháp mới thoát chết.

**

Tiểu Khê trong một giấc mộng lạ, thấy máu đỏ thấm mái hiên nhà.

Từng giọt nhỏ xuống sàn như tiếng gọi u uẩn từ ký ức xa xăm.

Còn Vương Hùng, trong lúc khuân thúng tôm vào quán, bỗng trượt tay làm rơi cả thúng.

Tôm nhảy loạn dưới đất, tay hắn khẽ run… dù thời tiết không lạnh.

**

Không ai nói gì.

Nhưng trong lòng ba người, mỗi người đều biết.

Bình yên, hóa ra… chỉ là một hơi thở mong manh của số phận.

Một làn gió cũng đủ khiến mặt biển lặng vỡ tan.

**

“Khi đạo tâm bắt đầu dao động…

Là lúc trời đất đang âm thầm đổi dạng.”

“Chúng ta chưa lộ thân. Nhưng quá khứ… có thể đã lộ mặt.”

Và khi quá khứ lộ mặt…

Thì thanh kiếm chôn sâu dưới đáy đạo tâm — sớm muộn cũng phải rút ra khỏi vỏ.