Chương 64: Mây Giăng Ngư Phong – Sơn Tinh Đấu Thủy Tinh

Ngư Phong Trấn, vào độ cuối thu – gió nghịch quẩn suốt ba ngày.

Sóng dâng cao đến tận mái thuyền.

Cây tùng giữa làng, vốn đã rễ sâu gốc chắc, cũng bị gió giật nghiêng ngả, rễ bật lên khỏi mặt đất như đang rên xiết.

Trẻ nhỏ chẳng dám bén mảng bờ sông, người lớn thì thì thầm với nhau:

– “Lại có quái ngư dưới biển quấy phá rồi…”

– “Không chừng… Thủy Tinh lại trở về đòi cưới Mị Nương nữa chứ!”

**

Trong tiệm thu mua cá cuối trấn, Vương Hùng ngồi im lặng, tay vuốt nhẹ cán dao đã mòn.

Hắn chẳng nói gì, chỉ khẽ liếc về hướng đông – nơi sương giăng đặc quánh ba ngày không tan, mùi linh khí ẩn trong gió không thể giấu được với người từng tu đạo.

**

Ngư Phong Trấn nhỏ, nhưng lại là nơi giao hội ba nhánh linh mạch cổ ẩn.

Từ lòng đất tỏa ra địa mạch phụ, âm nhu mà sâu lắng – là nơi yêu vật dễ dàng hấp thụ thiên khí ngộ linh hóa hình.

Dân thường không biết, nhưng với tu sĩ… chỉ cần một lần thổ nạp là đủ hiểu.

**

Nghe dân làng đồn, con gái Thành Chủ – Mị Nương, vừa tròn mười bảy.

Sắc dung như tranh họa, giọng nói như suối rừng, đi đến đâu hoa cỏ như muốn ngẩng đầu nhìn.

Hai tháng trước, nàng đi lễ miếu đầu núi, gặp một người tu sĩ áo trắng ngồi thiền trên đỉnh. Gương mặt như núi đá, ánh mắt sâu như trầm thạch.

Bảy hôm sau, lại có người thấy nàng xuất hiện bên bờ biển, đối thoại với một thanh niên mặc giáp vảy xanh, đứng giữa nước sâu như một vị thần ngư.

**

Người trong trấn hoang mang lo sợ xôn xao:

– “Nghe đâu Thành Chủ ra thử thách hai bên, ai đem đủ voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao về trước sẽ được cưới Mị Nương.”

– “Kết quả Sơn Tinh tới trước nửa ngày, Thủy Tinh không phục, từ đó ngày nào cũng nổi sóng phá làng.”

**

Ba ngày nay, trời không mưa. Nhưng gió dựng lưỡi thổi dọc sông, quẩn lên từng đợt khí mạch loạn động.

**

Đêm ấy, khi cả trấn ngủ say…

Ba người – Vương Hùng, Triệu Lân, Tiểu Khê – cùng mở mắt.

Không ai gọi ai.

Không ai cần hỏi.

Đạo tâm… đồng thời chấn động.

– “Một là yêu linh núi, ngộ thổ đạo đã lâu…” – Tiểu Khê khẽ nói.

– “Một là hải hồn quái tu, kết đan từ máu quái ngư nơi đáy sâu.” – Triệu Lân lặng giọng.

– “Còn Mị Nương…” – Vương Hùng thở ra – “…trong người nàng mang ấn Địa Âm Hồn Mạch. Chính là đạo dẫn, khiến cả hai không thể buông tay.”

**

Trên đỉnh Ngư Lĩnh, Sơn Tinh – hóa thân từ một cự thạch ngàn năm – ngồi xếp bằng trên phiến đá tổ.

Thân thể hắn phủ đầy linh văn đá núi, mỗi hơi thở đều khiến mặt đất rùng mình nhẹ.

Hắn nhắm mắt, nhưng lời nói nặng như sấm trong lòng núi:

– “Thắng là thắng, thua là thua. Tình duyên không thể cưỡng. Hà tất cố chấp?”

Từ lòng biển, một cột nước vọt lên – Thủy Tinh hiện thân giữa màn sương mặn, giọng nói sắc như đao lướt trên mặt nước:

– “Ngay từ đầu, thử thách đã thiên vị. Voi, gà, ngựa… đều là vật của đất. Nếu thử bằng trân châu, tảo ngọc, san hô, liệu ngươi có thắng?”

– “Ta không phục! Thành Chủ từ đầu đã chọn ngươi. Ta không cam tâm.”

Sơn Tinh mở mắt – đá dưới chân nứt thành mạng nhện.

– “Nếu biết vậy… vì sao còn muốn tranh lấy thứ không thuộc về mình?”

Thủy Tinh cười lạnh, giọng như sóng vỗ ghềnh:

– “Trên đời này, thứ không thuộc về ta… ta đoạt lấy rồi, tự nhiên sẽ là của ta.”

**

ẦM!

Một cột nước vọt lên trời.

Một dãy núi rền vang, đá lở như thác đổ.

Hai luồng linh khí – một là thổ linh uy vũ, một là thủy linh cuồng nộ – va chạm trên không trung.

Không sấm. Nhưng trời đất… rung lên từng hồi.

**

Trong trấn, giếng nước trào bọt, cá trong lu lật bụng.

Trẻ con khóc thét, người lớn quỳ trước miếu cầu an.

Trong phòng khuê, Mị Nương run rẩy nắm chặt tấm bùa bên cổ.

Giữa trán nàng… mờ hiện một ấn ký bạc nhạt – chính là dấu vết Địa Âm Hồn Mạch chưa thức tỉnh.

**

Trong bóng tối, ba người ẩn tu đã đứng sẵn.

Vương Hùng siết chặt tay, trầm giọng:

– “Nếu để trận này tiếp diễn… Ngư Phong Trấn sẽ thành đá chìm dưới nước.”

Tiểu Khê gật đầu:

– “Thủy thắng, đất lở. Thổ thắng, biển cạn. Dân… không còn lối sống.”

Triệu Lân mỉm cười – nhưng mắt sáng lên:

– “Có lẽ… đã đến lúc ta lộ mặt rồi.”

**

Gió thổi từ biển vào núi.

Một cuộc tranh duyên – cũng là tranh đạo – đang sắp sửa bùng nổ.

Và người đứng giữa…

là ba kẻ từng chết đi – và nay sống lại, để giữ một hạt mầm chưa tắt.

Muốn biết thế nào hồi sao sẽ rõ