Chương 65: Địa Long Gầm Biển – Thiên Hôn Địa Ám

Trời... đổi màu.

Trên đỉnh Ngư Lĩnh, mây đen ùn ùn kéo tới như đại quân thiên đình trấn áp. Đất đá gào thét, tiếng long mạch rên xiết dưới lòng núi vọng lên từng đợt.

Dưới lòng Hải Môn, nước biển xoáy lốc như con mắt hung thần nhìn ngắm nhân gian.

Giữa trời đất biến động, hai thân ảnh đối nghịch hiện ra.

Sơn Tinh – thân khoác giáp đá, khí tức trầm ổn như núi lửa ngủ đông – bước từng bước nặng nề từ mỏm núi sạt lở. Mỗi lần chân hắn giẫm xuống, đất đá vỡ vụn như không chịu nổi sức nặng uy nghiêm.

Linh văn màu đất nâu phủ kín thân thể, tỏa ra quang mang lấp lánh, như thần linh giáng thế.

Từ xa, Thủy Tinh lướt tới trên lưng một con rồng nước bạc, tay áo xanh quất gió rít gào.

Thân khoác vảy lam, khí tức lạnh lẽo thấm đẫm hơi nước, ánh mắt như lưỡi đao giấu trong sóng cả.

**

– "Sơn đạo thối lui — để nàng cho ta." – Thủy Tinh lạnh lùng, tay trái kết ấn, linh lực tụ thành một quả cầu nước xoáy lấp lánh.

– "Ngươi vẫn cố chấp tranh giành người không thuộc về mình?" – Sơn Tinh gằn giọng, khí tức trầm xuống, như ngọn núi chuẩn bị sụp đổ.

**

ẦM!!

Thủy Tinh phất tay, "Thủy Châu Thiên Tạc" rít gào lao tới — quả cầu nước hóa thành giao long cuộn tròn, uy áp trấn nát cả không khí trước mặt.

Không hề chần chừ, Sơn Tinh giơ tay dựng lên "Địa Ngọc Hộ Tường" — một bức tường đá đen khổng lồ ầm ầm mọc lên chắn trước thân.

Cát đá nổ tung như mưa sao.

Ngay lúc khói bụi còn chưa tan, Thủy Tinh đã thi triển tiếp "Thủy Hóa Liêm Trảm" — từng lưỡi đao nước lam bạc, sắc bén như ngọc, phóng tới dồn dập như mưa kiếm chém vải.

Sơn Tinh hừ lạnh, chân giậm đất, "Thổ Phong Lân Thạch" kích hoạt — vảy đá hóa hình, phủ giáp toàn thân, ánh lên từng lớp thổ khí ngưng tụ.

– "Không tệ. Nhưng chưa đủ!" – Hắn quát lớn.

**

ẦM!!

Địa long trồi lên từ lòng đất.

Từ gót chân Sơn Tinh, một con long bằng đá cao hơn ba trượng rống lên — "Thạch Long Phá Thế!"

Con long quấn quanh hắn nửa vòng rồi lao vút tới, đầu húc thẳng vào thủy thể đối diện!

**

Thủy Tinh cười lạnh, không thèm né tránh, hai tay kết ấn cực nhanh:

– "Ngươi dám gọi long? Ta cho ngươi thấy... rồng thật!"

"Hải Ngâm Thủy Long!"

Biển gầm vang.

Từ tận đáy hải vực, một con thủy long dài hơn trăm trượng trồi lên, ánh lam bạc rực rỡ cả chân trời.

Thủy long há miệng gào thét, lao thẳng vào thạch long — hai thần vật va chạm!

ẦMMMMMMM!!!

Đất rung. Núi vỡ. Biển dâng cao đến tận bầu trời.

Mặt đất Ngư Phong Trấn chấn động từng hồi.

Mái nhà bay tán loạn, giếng nước phun trào bọt trắng như núi lửa. Gió mặn mang nước biển rít ngang mặt, sắc lạnh như dao cắt.

Tiếng trẻ con khóc thất thanh. Người già run rẩy, quỳ gối lạy bốn phương, van cầu thần linh gia hộ.

**

Dưới lòng núi, Mị Nương ngồi xếp bằng, thân thể khẽ run.

Trán nàng sáng lên ánh bạc nhạt — Địa Âm Hồn Mạch đang bị kéo dãn, một nửa hướng về sơn khí, một nửa bị thủy khí giằng xé.

– "Ta... không phải vật cưới xin..." – Nàng bật thốt, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi.

– "Không ai... có quyền định đoạt ta..."

Nỗi đau câm lặng, như một mũi dao xoáy sâu vào lòng đất lạnh.

**

Giữa không trung đen kịt — Sơn Tinh và Thủy Tinh đã hóa thành hai vì sao băng đối nghịch, lao vào nhau với vận tốc kinh thiên động địa.

– "Thổ Hỏa Dung Thạch Bạo!" – Sơn Tinh gầm vang, nắm đấm hóa thành dung nham đỏ rực, vung thẳng xuống!

– "Thủy Giới Tỏa Linh Trận!" – Thủy Tinh thét lớn, nước biển bốc lên, hóa thành năm ngón trảo khổng lồ, khóa cứng bầu trời!

ẦMMMM!!!

Đất vỡ. Trời nứt.

Cát bay tung như tuyết mù. Sóng nước ngập tràn. Bầu trời đen kịt như tận thế buông xuống.

Giữa thiên hôn địa ám, không ai nhường ai.

Chỉ có núi gầm. Biển rống. Và những linh hồn bị kẹp giữa hai đại thế.