ẦM!!!
Một tiếng nổ rung chuyển thiên địa.
Tiếng long trời lở đất vọng khắp cả chân trời, như thiên cổ địa lôi vừa nổ tung giữa nhân gian.
Đỉnh Ngư Lĩnh oằn mình gào khóc, nứt ra một nửa, từng khối nham thạch to như căn nhà đổ ầm ầm xuống biển.
Cả trấn Ngư Phong rúng động dữ dội lần nữa — nhà cửa chao đảo, tường đá vỡ tan, người ngã ngựa quỵ.
Bầu trời, tựa như lưới mục, bị xé toang bởi khí tức điên cuồng.
Sóng biển dưới chân núi vọt cao ba trượng, đánh vào bờ đá nổ tung như pháp châu kích nổ, nước văng thành từng mảng mưa ngược.
**
Trên đỉnh lở, Sơn Tinh đứng sừng sững.
Toàn thân hắn, giáp đá đã nứt toác từng mảng, máu thổ linh đỏ sẫm rịn ra từ khóe miệng và lưng tay.
Nhưng ánh mắt hắn… vẫn như dãy núi vĩnh hằng, chưa từng biết lùi bước.
Hắn nhấc tay phải lên — từng ngón tay khắc ấn quyết vào không khí, để lại từng đạo văn tự linh văn rực sáng.
– "Địa Long Trùng Thiên!"
ẦMMMM!!
Mặt đất rền vang.
Từ lòng núi, ba con địa long bằng nham thạch vọt lên — thân thể đầy gai đá, miệng há rộng gầm rống, linh quang vàng đất cuộn trào.
Chúng lao đến từ ba phương tam hướng, quấn lấy Thủy Tinh như ba xiềng xích cổ thánh, siết chặt như khóa trời.
**
Đối diện, Thủy Tinh khẽ cười lạnh.
Ánh mắt hắn ánh lên sắc xanh đậm như vực sâu.
Không chút hoảng hốt, hắn nhấc trượng biển lên cao, linh lực hội tụ:
– "Xiềng xiếc đất đá… nghĩ có thể cản ta?"
– "Hải Giới Hóa Băng — Thủy Lân Phong Ấn!"
ẦM!!!
Trượng giáng xuống.
Toàn bộ nước biển xung quanh trong khoảnh khắc kết băng — hóa thành hàng trăm mũi thương băng sắc lạnh, từ dưới lao thẳng lên xuyên thủng đầu một địa long!
ẦM!
Một địa long nổ tung thành bụi đá, móc xích nham thạch theo đó bị vỡ vụn.
**
Hai con địa long còn lại siết chặt — Thủy Tinh bị ghìm giữa không trung.
Thân ảnh hắn lảo đảo, nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên.
Sơn Tinh không bỏ lỡ cơ hội, gầm lên, cả người hóa thành một bóng dung nham đỏ rực:
– "Dung Thạch Diệt Thể!"
Linh hỏa toàn thân bốc cháy, hắn biến thành một thiên thạch sống, khí tức sôi trào như lửa địa tâm, lao thẳng về phía Thủy Tinh với vận tốc kinh người.
**
Chỉ còn cách vài trượng, nhưng...
Thủy Tinh vươn tay phải, lòng bàn tay nở rộ một trận đồ lam sắc.
Niệm chú:
– "Hải Tâm Hồi Hồn — Tự Thủy Tái Sinh!"
ẦMMM!
Biển gào thét.
Một tầng nước lam từ đáy sâu dâng lên, ôm lấy Thủy Tinh thành một kén nước khổng lồ.
Ngọn lửa dung nham va vào kén nước, phát ra tiếng nổ dữ dội, nhưng phần lớn hỏa lực bị hấp thu và hóa giải, phản hồi linh lực về thân thể Thủy Tinh.
ẦM ẦM ẦM!!!
Biển bốc hơi trắng xóa. Núi vỡ thành tầng tầng đất đá, lan ra xa như sóng thần.
Mây đen bị xé rách thành từng dải. Sấm rền nổ vang nhưng không hề có lấy một giọt mưa.
**
Dưới lòng đất, địa mạch bị kéo căng, đứt gãy.
Linh khí đỏ lam quấn lấy nhau, như hai con xà thần tranh đoạt long mạch.
Từng cột linh khí nổ lên từ mặt đất, xuyên thủng các khe nứt, tỏa ra mùi khét của đá nóng và nước mặn.
**
Trong thành Ngư Phong, miếu cổ sụp đổ, tháp linh bị nghiền nát.
Những hầm chứa âm khí nổ tung, hơi đất lạnh tanh lan khắp phố xá.
Người dân lầm rầm cầu khấn, ôm nhau tìm chỗ nương náu dưới những mái nhà run rẩy như sắp đổ.
**
Dưới lòng núi Ngư Lĩnh, Mị Nương quằn quại.
Nàng ôm đầu ngã quỵ, ấn tâm giữa trán sáng trắng như sao băng sắp nổ.
Địa Âm Hồn Mạch trong cơ thể nàng bị hai luồng thổ – thủy khí giằng kéo, mỗi luồng một hướng, tưởng chừng muốn xé toạc thân xác mỏng manh ấy ra làm đôi.
Nước mắt nàng trào ra, hòa vào đất lạnh.
Nhưng Mị Nương không gục ngã. Ánh mắt nàng bắt đầu bừng lên ý chí.
**
Trên trời, giữa mây vỡ và biển dậy.
Thủy Tinh giơ tay phải, ngón út nhỏ một giọt máu đỏ tươi.
– "Ngươi dùng long? Ta cũng không thiếu rồng!"
– "Hải Vực Thượng Long — Ma Ngư Trảm Địa!"
ẦMMMMMM!!!
Từ tận đáy biển, một con Ma Ngư Long khổng lồ cao mười trượng phá sóng lao lên.
Miệng nó rộng như vực sâu, há to nuốt trọn cả một phần đỉnh Ngư Lĩnh đang vỡ!
Đất đá, cây cối, linh khí... tất cả tan thành cát bụi trong miệng Ma Ngư Long.
**
Sơn Tinh phẫn nộ, hai tay vỗ mạnh:
– "Cổ Thạch Thần Hóa — Bát Nhạc Trấn Vân!"
ẦMMMMM!!!
Tám dãy đá cổ ầm ầm trồi lên sau lưng Sơn Tinh — cao vút như dãy núi xếp chồng, tạo thành một đại trận đá cổ kiên cố.
Chúng chặn đứng Ma Ngư Long, tạm thời ngăn cản quái vật biển tràn vào trấn.
**
Giờ đây...
Trời không còn là trời.
Đất không còn là đất.
Chỉ còn một màu đen u tối bủa vây, chỉ còn tiếng rống của đá, tiếng gào của biển và tiếng khóc thầm của những linh hồn nhỏ bé.
Ngư Phong Trấn — đang hấp hối.
**
Cuộc chiến...
Chưa phân thắng bại.
Thổ – Thủy vẫn còn đòn quyết định cuối cùng... chưa tung ra.