Chương 67: Lưỡng Long Cạnh Đỉnh – Linh Mạch Sắp Gãy

Trời… đã gào đến khản tiếng.

Gió bão cuồn cuộn trên bầu trời rách nát. Một bên đất đỏ rực lửa, như rồng nham đang quẫy đạp cơn giận dữ của núi non; một bên nước đen cuộn xoáy, như rắn nước khổng lồ vùng vẫy muốn nuốt trọn bầu trời.

Giữa không trung, hai bóng người đối đầu.

Một kẻ áo giáp đất đá, hào quang vàng nâu như thần sơn cự thủ, đứng sừng sững chạm trời.

Một kẻ áo choàng xanh thẫm, ánh nước lưu chuyển quanh thân, tựa như long quân chúa tể biển cả.

Không còn chính – không còn tà – chỉ có tranh đạo, đoạt mệnh.

**

Sơn Tinh ngửa mặt rít khẽ, ánh mắt lạnh băng, hai tay lập tức kết thành ấn pháp, linh văn thổ hệ từ ngực bừng sáng:

– “Thiên Thành Phong Thổ – Linh Trận Phản Địa!”

ẦM!

Mặt đất dưới chân hắn rung chuyển, nứt toác như bị con quái thú khổng lồ trồi lên. Một pháp trận khổng lồ hình bát quái khắc bằng đá hiện ra, trải rộng suốt ba dặm quanh núi.

Linh khí thổ hệ trong thiên địa, từ cát bụi đến tảng đá, đều bị hút về trận tâm, ngưng tụ thành một luồng thạch khí to lớn.

Từng khối nham thạch bay vọt lên trời, hóa thành một ngọn thạch ấn nghìn tay nghìn mắt, trấn áp thiên địa!

**

Thủy Tinh nhìn cảnh đó, khóe môi nhếch lên cười lạnh, đôi mắt xanh sâu thẳm lóe sáng.

Hắn giơ tay chỉ thẳng lên trời, linh lực thủy hệ đột nhiên gào thét:

– “Ngươi gom đất? Vậy ta… mượn trời!”

– “Tuyệt Thủy Phong Thiên – Hải Hồn Huyết Bão!”

ẦM ẦM!!

Mặt biển phía xa nứt ra một khe khổng lồ.

Từ khe nứt ấy, một cơn lốc xoáy nước cao tới mười trượng bùng phát, nối liền trời đất như một cột trụ của đại dương.

Sương mù, giếng làng, khe núi, thậm chí từng giọt nước ẩn sâu trong đất đá, đều bị hút lên cơn bão xoáy.

Giữa cơn bão, máu đỏ và nước đen trộn lẫn, ngưng thành Huyết Bão Cốt Vũ, lao xuống mặt đất như thiên phạt trừng phạt cõi người!

**

Thổ gặp thủy.

Đá nứt. Nước trào.

Pháp gặp pháp.

Đạo va đạo.

Mỗi lần chiêu thức va chạm, là một vùng đất tan tành. Núi đổ. Sông cạn. Bầu trời như bị sơn mài cào rách, để lộ những mảng tối mịt mù.

**

Ngư Phong Trấn – từng bức tường thành đổ sập.

Miếu cổ – hóa tro bụi trong nháy mắt.

Dân làng – không kịp kêu cứu, bị cuốn dạt vào núi rừng hoang vu, chẳng còn nhà, chẳng còn ruộng, chẳng còn đường quay về.

**

Trong lòng đất, dưới tàn tích miếu cổ, một căn hầm ngầm run rẩy.

Giữa hầm, Mị Nương quỳ sụp trong vòng pháp chú bát quái.

Nàng toàn thân run rẩy dữ dội, máu rỉ ra từ tai, mũi, thấm đỏ cả gò má. Trên trán nàng, Ấn Địa Âm Hồn Mạch đỏ rực như than chảy, tỏa ra luồng linh khí âm hàn hỗn loạn.

Nước mắt trào ra, nàng thì thào trong tiếng nấc nghẹn:

– “Đừng đánh nữa… ta không phải của ai cả…”

Nhưng bên ngoài, đất trời điên cuồng – chẳng ai nghe thấy.

**

Trên bầu trời, Sơn Tinh lảo đảo lùi nửa bước, linh văn trên người hắn nứt toác, ánh sáng thổ hệ dao động yếu ớt.

Nhưng hắn vẫn ngửa mặt cười khẩy, rít qua kẽ răng:

– “Nếu chiêu này còn không phân thắng bại…”

Hắn giương cao hai tay, linh lực gào thét:

– “…thì ta đập vỡ cả linh mạch này!”

– “Cổ Thổ Hóa Tinh – Vạn Long Di Sơn!”

ẦM!!

Mặt đất gào rống.

Mười hai con địa long bằng đá trồi lên từ tám phương bát hướng, cuốn theo từng vách đá khổng lồ.

Chúng rít gầm, kéo những dãy núi, muốn dùng sức nặng cả thiên sơn, đè bẹp biển khơi!

**

Thủy Tinh mắt đỏ ngầu.

Linh lực toàn thân bùng phát đến cực hạn.

Thân thể hắn bắt đầu hóa dung, như một dòng nước sống, dao động từng đợt sóng linh lực:

– “Hải Ngục Vô Diện – Triều Thủy Phệ Hồn!”

ẦM ẦM!!

Biển nổ tung!

Một hố xoáy khổng lồ mở ra giữa lòng đại dương, sâu hun hút, tối đen như cửa địa ngục, hút cả trời cả đất vào trong.

Cơn triều thủy như muốn cuốn trôi cả Ngư Lĩnh vào cõi hư vô!

**

Đất ép.

Biển cuốn.

Đạo pháp đã vượt xa giới hạn phàm nhân.

Cả vùng Ngư Phong rung lắc điên cuồng, như chỉ cần thêm một hơi thở nữa… sẽ tan rã hoàn toàn.

**

Dưới lòng đất.

Địa mạch cổ trăm năm run rẩy, phát ra những tiếng kêu đau đớn.

Dòng linh lực đầu tiên – vỡ tung.

Dòng thứ hai – rạn nứt như xương gãy.

Dòng thứ ba – nứt như trứng rạn.

Nếu thêm một chiêu nữa… cả Ngư Phong – từ đỉnh núi đến đáy biển – sẽ hóa thành vực thẳm trên bản đồ đại lục!

**

Ngay khoảnh khắc địa mạch chuẩn bị gãy đứt, bầu trời bỗng lóe lên một tia lam quang.

Một cánh bạch y phất phơ giữa không trung, như trăng non hiện giữa địa ngục tối tăm.

Một luồng khí âm nhu, nhẹ nhàng mà cứng rắn, áp xuống mặt đất hỗn loạn.

Nhưng thân ảnh đó chưa kịp hoàn toàn lộ diện…

**

Chiêu cuối – chưa xuất.

Thắng bại – chưa phân.

Nhưng đất – đã chẳng còn chịu nổi nữa.