Bầu trời… vỡ đầy tiếng sấm.
Mặt đất… gãy đứt linh mạch.
Hai cổ tu – một thổ một thủy – cùng lúc chuẩn bị tung ra chiêu cuối:
“Vạn Long Di Sơn!”
“Triều Thủy Phệ Hồn!”
Hai chiêu này nếu tung ra cùng lúc – núi sập, biển trào – linh mạch gãy ba – Ngư Phong Trấn sẽ xóa tên khỏi tu chân bản đồ.
**
Ngay khi linh lực đang dâng đến đỉnh điểm…
ẦM!
Một cột sáng lam bạc rẽ ngang bầu trời.
Ba bóng người xuất hiện giữa tầng không.
Một người áo lam, một người áo trắng, một người áo xám – khí tức trầm ổn, ánh mắt sáng như trời vừa rạng đông.
Vương Hùng – đứng giữa – hét lớn:
– “Đạo hữu, xin dừng tay!”
**
Lời nói ấy như một đạo lôi chấn, ép xuống trận pháp đang xoắn quanh.
Sơn Tinh và Thủy Tinh khựng lại.
Hai luồng linh lực bắt đầu chùng xuống.
**
Vương Hùng tiến lên một bước, ánh mắt như gươm chỉ thẳng vào cả hai:
– “Các người định vì một nữ nhân… mà tàn hại bao thôn làng xung quanh à?”
– “Hãy nhìn lại đi – các người đã làm gì rồi?”
**
Một luồng linh quang truyền ra từ tay áo hắn, bay quanh một vòng rồi chiếu rọi cả vùng trấn.
Cảnh vật hiện lên như mộng vỡ:
– Trẻ con ôm nhau khóc bên bức tường đổ sập.
– Giếng nước cạn trơ đáy, máu cá nổi lên bọt trắng.
– Người già ngồi run trong đống gạch vụn, ngửa mặt kêu trời.
– Hơn nửa trấn bị nước nuốt, nửa còn lại chìm trong tro bụi.
**
Thủy Tinh nhíu mày, giọng khàn khàn nhưng vẫn cố chấp:
– “Ta chiến đấu… là để giành lấy tình yêu của mình.
Một người mà ta nguyện sống chết vì nàng… có gì là sai?”
**
Vương Hùng lặng lẽ nhìn hắn, rồi chậm rãi nói – giọng đều mà nặng như tiếng chuông cổ vang trong linh hồn:
– “Ngươi không sai… khi yêu.
Nhưng ngươi sai – khi vì tình yêu đó mà khiến bao phàm nhân vô tội phải tan nhà nát cửa.”
– “Thiên đạo có mắt.
Tất cả những gì ngươi làm hôm nay – sẽ tổn hại âm đức, ảnh hưởng đến căn cơ đạo lộ của chính ngươi sau này.
Trừ khi… ngươi là kẻ tu sát đạo – lấy giết chóc để chứng minh mình tồn tại.”
– “Nhưng… ngươi không phải.”
– “Ngươi là Thủy yêu – là linh vật được thờ phụng suốt bao đời, nhận hương khói của bá tính trăm họ, phù hộ mưa thuận gió hòa.
Hôm nay… vì một nữ nhân, mà bẻ gãy tín niệm của trăm dân.
Ngươi nghĩ… đạo tâm ngươi còn vững được sao?”
**
Thủy Tinh khựng lại.
Từ trong sóng mắt hắn, linh lực dao động như mặt biển bị gió quất ngang.
**
Tiểu Khê bước lên, ánh mắt bình thản nhưng giọng nói rắn rỏi:
– “Ngươi nói ngươi không sai?”
– “Vậy để ta – một nữ nhân – chỉ ra cho ngươi cái sai đó!”
– “Từ đầu – vì sao Thành Chủ lại ra tiêu chí là voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao?”
– “Ngươi có bao giờ hỏi – vì sao đều là sản vật đất liền?”
– “Là vì… ngay từ đầu – Mị Nương không chọn ngươi.
Nàng yêu Sơn Tinh – nên thử thách được dựng lên để Sơn Tinh có cơ thắng.”
– “Ngươi không phục – ta hiểu.
Nhưng đau đớn… không phải là lý do để phá hoại tất cả.”
**
Triệu Lân khẽ lắc đầu, đứng sau cùng nói một câu – mà như đóng lại một cánh cửa:
– “Có những đạo lý – càng đánh, càng lạc xa.
Chỉ khi dừng lại – mới thấy mình đi lệch tự bao giờ.”
**
Gió lặng.
Biển ngừng trào.
Trong khoảnh khắc… chỉ còn trái tim của ba người đang đứng giữa trời, đập như tiếng chuông vọng trong đáy lòng cả hai bên.
**
Sơn Tinh cúi đầu nhìn bàn tay nứt toác, ánh mắt chuyển từ sát khí sang im lặng.
Thủy Tinh… nhắm mắt lại – và một giọt nước, không biết là mưa hay lệ, rơi xuống.
**
Trời vẫn còn chưa sáng.
Nhưng giữa tàn tích… một ngọn đạo quang vừa khẽ lóe lên.