Chương 69: Một Câu Trả Lời – Một Đạo Tâm Vỡ

Gió tan.

Mây ngừng xoáy.

Hai luồng linh khí – thổ và thủy – chùng xuống như một cánh cung vừa buông dây, run nhẹ trong gió biển.

**

Trên tầng không, ba bóng người vẫn đứng vững giữa biển trời tàn khốc.

Tiểu Khê nhẹ thở, thu hồi tay áo đã rách tơi vì dư chấn, ánh mắt vẫn vững như mặt hồ thu.

Nàng khẽ đưa tay vào bên hông, lấy ra một vật nhỏ bằng lòng bàn tay. Vật đó được viền đồng xanh nhạt, khảm ngọc tím chập chờn ánh sáng, như ôm trong mình linh vận đất trời.

Đó là — Túi trữ vật.

Một vật phẩm mà chỉ tu sĩ mới có thể sử dụng, mở ra không gian riêng biệt, giấu chứa mọi vật tùy tâm ý chủ nhân.

Tu vi càng cao, túi trữ vật càng lớn — như bầu trời trong lòng bàn tay.

**

Từ trong túi, Tiểu Khê lấy ra một món pháp khí.

Một chiếc gương tròn, bề mặt trong suốt như giọt sương, ánh lên từng vòng linh văn nhỏ li ti di động như thở.

Đây là — Tâm Linh Tỏa Ảnh Kính.

Một pháp khí cấp trung, chuyên dùng để nối liền nguyên thần từ khoảng cách xa dưới một ngàn trượng.

Thông qua nó, âm thanh, hình ảnh, linh vận đều có thể xuyên qua không gian, như hai linh hồn ngồi đối diện.

**

Nàng đưa gương lên cao, lòng bàn tay dâng linh lực nhẹ nhàng.

Mặt gương dần sáng lên, hiện ra hình ảnh mờ mịt — một căn hầm ngầm ẩm ướt.

Trong đó, Mị Nương ngồi xếp bằng, tóc đẫm mồ hôi, nhưng ánh mắt kiên nghị như trăng đầu rừng.

Nàng thở gấp, gò má hồng lên vì cố gắng chống đỡ linh áp, nhưng chưa từng rời mắt khỏi bóng người ngoài gương.

**

Tiểu Khê bình thản nói, giọng nhẹ như hơi sương: – "Hãy để nàng... trả lời câu hỏi mà ngươi chưa từng dám đối diện."

**

Cả biển trời như lặng đi một nhịp thở.

Gió biển thôi gào, mây đen cũng chậm lại.

Thủy Tinh đứng lặng, gương mặt anh tuấn chìm trong bóng tối.

Bàn tay hắn run nhẹ, cổ họng khô đắng. Mãi đến khi linh lực trong người trào ngược, hắn mới hé môi, giọng khản đặc như tiếng côn trùng trong gió:

– "Nàng… thật sự… không yêu ta sao?"

**

Trong gương, Mị Nương chớp mắt.

Những giọt nước mắt trào ra — nhưng nàng không rơi lệ, chỉ lặng lẽ thở dài.

Giọng nàng trong vắt, như nước đầu nguồn:

– "Chàng rất tốt."

– "Nếu chàng đến sớm hơn hai tháng... có lẽ ta sẽ rung động, có lẽ ta sẽ yêu chàng."

– "Nhưng hiện giờ... ta đã có Sơn Tinh."

Nàng đưa tay đặt lên ngực trái, nơi trái tim đập rộn ràng vì một người.

– "Tình cảm... không thể đo bằng tu vi hay sức mạnh.

Nó đến — là đến.

Không vì ai mạnh hơn, cũng không vì ai yếu hơn.

Nó chỉ... đơn giản là trái tim gọi tên ai đó."

**

Lời nàng như mưa mùa hạ, dịu dàng mà tàn nhẫn.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Thủy Tinh chợt tối sầm.

Linh lực thủy hệ quanh người hắn xoáy ngược, dựng thành lốc xoáy mỏng manh quanh thân thể.

Sóng ngầm dưới đáy biển âm thầm dâng cao.

Một bàn tay hắn nâng lên, linh khí hội tụ. Một chiêu hủy diệt chỉ chực chờ bùng nổ.

**

Triệu Lân thấy vậy, trượng xương trong tay bật lên tiếng ngân lạnh như kim thiết chạm đất.

Hắn nhích một bước, linh khí tỏa ra như tường đồng vách sắt, trầm giọng:

– "Đạo hữu, nếu tiếp tục... đừng trách bọn ta vô lễ."

**

Không khí nghẹt lại.

Ánh sáng từ chân trời cũng như bị bóp nghẹt trong một khối hắc ám mờ mịt.

Hai bên chỉ cần một tia lửa — sẽ bùng thành thảm họa.

**

Nhưng rồi...

Thủy Tinh siết nắm tay lại — mạch máu nổi gân tím.

Và... buông.

Hắn từ từ hạ tay xuống, linh lực tan thành sương.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, rồi cúi đầu nhìn đất.

Cuối cùng, hắn nhìn bàn tay mình — nơi linh khí chưa kịp tắt, ánh lên một chút trống rỗng.

Giọng hắn vang lên, trầm đục, như vọng từ đáy sâu tâm hồn:

– "Chuyện hôm nay... chưa xong đâu."

– "Sơn Tinh — ta nhớ kỹ ngươi."

– "Mị Nương — ta không hận nàng."

Hắn cười khẽ, nụ cười lạnh như nước đêm đầu đông.

– "Nhưng đạo tâm ta hôm nay... đã nứt một đường."

**

Thân ảnh hắn hóa thành một dòng nước dài, quét qua mặt biển.

Rồi tan vào sóng, như một cơn mưa mùa cũ, không còn hình bóng.

**

Biển lặng.

Đất yên.

Mây đen dần tan, lộ ra ánh sao thưa nhạt.

Trên tầng không, chỉ còn lại ba người, đứng lặng như ba pho tượng gỗ giữa trời đất.

Không ai nói gì.

Chỉ có trong tim mỗi người vang vọng một câu — một câu chưa từng thốt thành lời:

**"Kẻ mạnh không phải là người có được.

Mà là người biết buông… khi phải buông."**