Chương 70: Một Câu Nhìn Lại – Một Kiếp Sơn Linh

Trên đỉnh Ngư Lĩnh, sương trắng lững lờ cuộn quanh như chưa từng có trận chiến.

Sóng lặng. Mây trôi. Lòng người… vẫn còn dư âm của một đạo kiếm chưa kịp chém.

**

Sơn Tinh đứng đó, ánh mắt trầm mặc, tay vẫn còn linh văn nham thạch chưa tan hết.

Trước mặt hắn – ba người y phục phàm tục, nhưng từng câu nói như lời sấm nện xuống đá.

Vương Hùng nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi:

– “Ngươi… đã biết mình sai ở đâu chưa?”

**

Sơn Tinh không đáp.

Triệu Lân tiến lên một bước, tay gõ nhẹ cốt trượng, giọng trầm như tiếng chuông đá:

– “Ngươi – thân là Sơn Thần.

Quanh năm nhận hương khói, tín niệm từ dân gian…”

– “…Lẽ ra phải trấn địa hộ linh, an cư cho bách tính.”

– “Vậy mà chỉ vì một đoạn tình cảm – ngươi bỏ vị trí, khiến địa mạch gãy đoạn, núi non rung chuyển, thôn làng chìm tro bụi.

Nếu còn tiếp tục… chẳng khác gì tà đạo điên cuồng giết chóc để chứng ngã.”

**

Lời ấy như đâm sâu vào ngực đá.

Sơn Tinh siết tay, vẫn cố chấp đáp:

– “Nhưng Thủy Tinh… hắn sẽ không bỏ qua.

Hắn đã rơi vào lệ khí – nếu ta không kết thúc hắn… hậu họa vô biên.”

– “Vả lại… ta hệ Thổ, hắn hệ Thủy.

Ngũ hành tương khắc, hắn không đấu lại ta.”

**

Lúc này, Tiểu Khê nhẹ giọng nói, nhưng từng chữ như ngọc lạnh va đá:

– “Phải, ngươi có thể thắng.

Một thắng lợi rực rỡ – như thổ sơn áp đảo thủy mạch…”

– “…Nhưng thắng xong rồi thì sao?

Ai gánh tro tàn của dân chúng? Ai khôi phục được linh mạch đã chết?”

**

Vương Hùng khoanh tay, chỉ một ngón về chân núi:

– “Ngươi hãy nhìn đi. Không phải bằng linh lực – mà bằng lòng.”

**

Sơn Tinh quay đầu lại.

**

Chân núi phía xa, Ngư Phong Trấn giờ chỉ còn một phần ba ngói lành.

Những mái nhà cháy sém, cây cối gãy đổ, nước lầy vẩn đục.

Trẻ con ôm lấy người mẹ mất cánh tay, khóc không ra tiếng.

Người già rút một nén hương, châm trong đống tro tàn miếu thờ – tay run mà không gãy.

**

Hắn… bỗng nhớ lại.

Hàng trăm năm trước, khi linh thức hóa hình thành người, hắn chỉ biết sống giữa đá lạnh.

Người đầu tiên thắp nhang cầu hắn… là một bà lão xin mưa.

Người thứ hai, là một tiểu đồng khấn cho mẹ khỏi bệnh.

Còn có người… dâng trái cây, đọc bài thơ vụng về xin cho mùa màng không úng lụt.

**

Mỗi lời khấn đó… hắn đều nhớ.

Mỗi lần dân làng leo núi cắm hương, mỗi giọt mồ hôi thấm đá…

…là từng đoạn tín tâm khắc vào đạo cốt của hắn.

**

Sơn Tinh siết nắm tay, nhắm mắt.

Linh văn toàn thân mờ đi.

Nham khí tắt.

Chỉ còn lại một người… từng là núi, từng là thần.

**

– “…Ta sai rồi.” – hắn nói, khẽ, mà vang như tiếng đá nứt.

– “Chuyện… đã tới nước này, cũng khó cứu vãn.”

– “Ta… sẽ dẫn Mị Nương ẩn vào sơn mạch cực Bắc, đóng pháp ấn ngàn năm không ra.”

**

Vương Hùng gật đầu, bước tới đặt tay lên vai hắn:

– “Họa ngươi gây – để bọn ta gánh.

Ngươi giữ đạo – là đã gánh phần còn lại cho chính mình rồi.”

**

Triệu Lân cười nhẹ, giọng pha lẫn khói sương và ấm trà cũ:

– “Bọn ta sống ở đây đã ba chục năm.

Từng cành cây, từng ngọn cỏ nơi này… bọn ta đều nhìn nó trưởng thành.”

– “Từng người đến, rồi đi.

Từng đứa trẻ được sinh ra, rồi già đi, rồi mất.

Chúng ta không phải người của nơi này… nhưng lại chẳng thể bỏ nó.”

**

Tiểu Khê nhìn lên cây tùng đầu trấn – cành cháy trụi một nửa, nhưng chồi xanh vẫn cố vươn ra nắng:

– “Ngươi đi đi.

Không phải để trốn – mà để giữ.

Khi ngươi đủ mạnh để không vì tình mà động đạo…

…hãy trở lại làm Thần của dân, chứ không phải Thần của mình.”

**

Trời vẫn chưa sáng hẳn.

Nhưng trong sương, đã có ánh sáng.

Một ngọn sáng… mọc từ lòng đá.