Chương 71: Trước Bão – Lặng Trời

Thời gian: Một tháng sau biến cố Sơn – Thủy đại chiến.

Sau khi Sơn Tinh và Mị Nương rút sâu vào dãy Trường Dã Mạch để ẩn cư, ba người Vương Hùng, Triệu Lân, Tiểu Khê không rời đi ngay.

Bởi vì cả ba đều cảm nhận được…

mạch đất nơi này đã động — mà chưa dừng.

Đó không phải là sự rung chuyển thông thường, mà như tiếng thở dài âm trầm từ sâu trong lòng đất, âm u và đầy dự cảm.

**

Vương Hùng quyết định ra mặt.

Không kịp chần chừ, hắn cùng Triệu Lân và Tiểu Khê tới thẳng Ngư Phong Thành Chủ Phủ — nơi lão thành chủ đang tổ chức cuộc họp ứng phó hậu quả thiên tai.

Trước mặt toàn bộ quân sĩ và văn võ bá quan, Vương Hùng bình thản bước ra giữa điện, không kiêng dè.

Hắn đưa tay kết quyết, linh lực từ lòng bàn tay bắn ra như một dải ngân hà ngược sáng, bám vào vòm trời, rồi nhanh chóng kết thành một hình ảnh ba chiều lơ lửng trên không trung:

– Biển dưới lòng đất đang mở ra một hệ thống hang động rộng lớn, tối tăm.

– Địa mạch từng bị vỡ nát vẫn chưa khép lại, mà đang… âm thầm tạo ra những khe hở hút linh khí một cách bất ổn.

– Một biến dị chưa rõ hình thái — có thể là quái hóa, yêu hóa, hoặc thậm chí vết nứt không gian — đang dần thành hình.

Không ai nói gì. Cả đại điện như chìm vào một bầu không khí đông đặc.

**

Thành chủ — một lão giả vận áo bào gấm thêu mây ngũ sắc, người từng cho rằng ba người chỉ là những thương nhân kỳ quặc — lúc này mặt mũi đã biến sắc, ánh mắt đầy nghi hoặc xen lẫn kính sợ.

Vương Hùng chắp tay, trầm giọng nói:

– "Không phải chỉ là dư âm. Đây là dấu hiệu của một đại kiếp âm linh.

Nó không bộc phát ngay, nhưng một khi phát sinh — sẽ không chỉ hủy diệt Ngư Phong Trấn, mà còn lan tới năm thành lân cận."

– "Thành chủ, thỉnh ngài hạ lệnh — di dời toàn bộ dân cư ngoại thành càng sớm càng tốt."

**

Không thể làm ngơ trước cảnh báo cùng màn trình diễn thần thông quá mức chấn động, thành chủ lập tức ban lệnh:

– Tất cả dân cư Ngư Phong Trấn và bảy làng phụ cận — phải rời khỏi khu vực nguy hiểm trong vòng bảy ngày.

– Quân đội nội thành được chia làm tám đội, lập điểm tập kết, chia tuyến di chuyển từng nhóm, đảm bảo không xảy ra hỗn loạn.

– Ai chống lệnh... sẽ bị cưỡng chế thi hành theo luật quốc gia.

**

Ngay trong ngày, tiếng trống báo di tản dội vang khắp các con đường lớn nhỏ.

Ngựa không nghỉ chân, xe ngựa nối đuôi nhau rầm rập trên đường đất. Những chiếc kiệu cũ kỹ lắc lư, tiếng roi thúc vang vọng.

Quân lính mặc giáp xám, tay cầm cờ lệnh, đi vào từng nhà từng ngõ, kiên nhẫn giải thích, khuyên nhủ. Nhưng nếu gặp phải người cứng đầu — lập tức động thủ, mang đi bằng võ lực.

**

Trong tiếng khóc than, chửi rủa, tiếng kêu gào lẫn lộn, dân làng dần dần cũng phải khuất phục.

Ai cũng tận mắt nhìn thấy ba người “thương nhân” kia có thể dựng tường đá từ không khí, vẽ phù chú khống chế gió, chỉ tay là nước suối khép lại như có ý thức.

Đối mặt với sức mạnh siêu nhiên đó, sự phản kháng dần chìm xuống, nhường chỗ cho sự im lặng tuyệt vọng.

**

Triệu Lân ở trong nhóm vận chuyển, dựng pháp trận nâng đỡ kiệu, đặc biệt ưu tiên người già, trẻ nhỏ.

Tiểu Khê túc trực ở trạm lương thực, mỗi ngày vẽ ra mười lá phù sinh hỏa, giúp nấu hàng trăm nồi cơm.

Còn Vương Hùng thì dẫn đầu đội tuần tra, ánh mắt như xuyên thấu lòng đất, không để sót một dị động nhỏ nhất.

**

Một tháng như thế trôi qua.

Những ngày đầu, dân chúng hoang mang. Nhưng đến tuần thứ ba, ai nấy đều hiểu rõ: chuyện này không phải trò đùa.

Cả vùng ngoại thành Ngư Phong Trấn, từ bảy làng nhỏ cho tới những hộ lẻ loi ven núi, đã hoàn toàn trống không.

Hơn bốn ngàn sinh linh, từng gắn bó hàng thế hệ với vùng đất này, nay phải chen chúc trong nội thành chật hẹp, chờ đợi trong lo âu.

**

Chiều hôm đó — ngày cuối cùng của tháng thứ nhất.

Trên một gò đất cao, nơi từng là bờ phía tây Ngư Phong Trấn, ba người Vương Hùng, Triệu Lân, Tiểu Khê đứng lặng.

Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi đất ẩm nồng nặc.

Bụi đất bốc lên mỏng manh, cuốn theo những chiếc lá khô mục. Xa xa, những tàn cây đen thẫm như những cái bóng mơ hồ, im lìm không động đậy.

Trên cao, mây trắng lững lờ trôi.

Bầu trời xanh đến mức kỳ dị, như thể chưa từng có biến cố nào xảy ra.

Không một tiếng ồn. Không một dấu hiệu bất thường.

Chỉ có sự im lặng kéo dài đến mức nghẹt thở.

**

Tiểu Khê ngẩng đầu, nhìn trời, thì thào:

– "Sao lại yên ả đến vậy..."

Giọng nàng nhẹ như gió, gần như tan vào trong khoảng không.

Triệu Lân nở nụ cười nhạt, ánh mắt ánh lên vẻ ngờ vực:

– "Trước cơn bão lớn... trời luôn xanh một cách giả dối."

Một lời, như đinh đóng cột.

**

Vương Hùng không đáp.

Hắn chỉ siết chặt nắm tay, cảm nhận mạch máu đang đập thình thịch dưới làn da.

Trong lòng hắn, một cảm giác kỳ lạ dâng lên — như thể đang chuẩn bị đối mặt với một điều gì đó… lớn hơn bất cứ thứ gì hắn từng biết.

Một điều... chưa từng có tên gọi.