Chương 88: Lòng Người Đen Trắng – Cạm Bẫy Hư Vinh

Sau khi búa rơi, máu lạnh xối nền đá, Thạch Sanh ngẩng mặt nhìn trời, thở ra một hơi dài như gió tan sương sớm. Trăn Tinh đã chết. Người làng sẽ không còn phải nạp mạng cho yêu vật nữa.

Chàng lau máu, giắt búa vào lưng, đoạn gỡ lấy chiếc cung yêu khí đang quấn quanh xác yêu xà, rồi chặt lấy đầu rắn mang về. Mặt không đổi sắc, lòng nhẹ như cánh én thoát bẫy — trong sự yên lặng kỳ lạ của rừng đêm, ánh mắt chàng vụt sáng lên như sao sa.

**

Trời chưa sáng hẳn, trăng mờ như gương mẻ treo giữa tầng mây rách. Sương giăng trắng con đường đất ngoằn ngoèo dẫn về thôn xóm.

Thạch Sanh chạy một mạch về nhà Lý Thông, giọng reo vang giữa đêm:

– “Anh Lý! Ta đã giết được yêu xà rồi! Mau ra xem!”

**

Trong nhà, mẹ con Lý Thông vừa mới chợp mắt sau một đêm thấp thỏm thì nghe tiếng gọi thì dựng tóc gáy, mặt tái xanh như tàu lá.

Mụ mẹ run rẩy kéo tay con:

– “Chết rồi con ơi… Nó về đòi mạng!”

Lý Thông run giọng:

– “Chắc bị yêu tinh ăn thịt rồi, giờ thành oan hồn về báo oán…”

**

Gã quỳ rạp xuống thềm, vừa run vừa khấn:

– “Em ơi... sống khôn thác thiêng, mai mẹ con anh sẽ làm mâm cỗ lớn, vàng hương đầy đủ, cúng em chu đáo! Đừng oán trách anh…”

**

Đúng lúc đó, cửa bật mở – Thạch Sanh bước vào, tay xách đầu Trăn Tinh đẫm máu, trên lưng là cây cung yêu đen sì. Chàng cười hồn nhiên như trẻ thơ khoe món đồ chơi:

– “Ta giết được nó thật rồi! Anh xem này – còn có cả cung yêu của nó nữa!”

**

Mẹ con Lý Thông chết lặng. Mặt trắng bệch, mắt trợn tròn như thấy quỷ.

Nhưng Thạch Sanh thì vẫn ngây thơ như cũ, không để ý đến nét hốt hoảng vụt hiện rồi biến mất nơi mặt hai người. Chàng ngồi xuống chiếu, vừa nhấm chút nước lạnh vừa kể lại toàn bộ trận chiến sinh tử — từ lúc yêu xà hiện thân, đến búa bổ mi tâm, rồi cả chuyện thân thể tự vận linh lực thi triển thần chú lạ kỳ mà chính bản thân cũng không hiểu.

**

Lý Thông nghe xong, lòng càng rối ren hơn cả rễ tre cạn. Nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, gật gù như đang suy ngẫm đại sự.

Một ý nghĩ đen như bóng đêm miếu cổ vừa lóe lên trong óc hắn.

Hắn chớp mắt, vội xoa tay cười giả lả:

– “Em ơi… chuyện này không đơn giản đâu. Trăn Tinh ấy… là báu vật triều đình nuôi dưỡng để trấn yểm phương Nam. Em lỡ tay giết rồi, chẳng khác gì phạm vào lệnh vua…”

Thạch Sanh tái mặt:

– “Thật… thật thế sao? Ta không hề biết…”

Lý Thông ra vẻ thương cảm, vỗ vai chàng:

– “Không sao, đừng lo. Ta sẽ tìm cách lo liệu cho. Giờ em nên trốn đi một thời gian, đừng để quan quân tìm thấy. Còn xác yêu, đầu rắn, cung kia – để ta thay em mang nộp triều đình, nói giúp vài câu, may ra giải bớt tội…”

**

Thạch Sanh vốn tâm như gương nước, chẳng chút nghi ngờ. Nghe Lý Thông nói vậy, chàng cúi đầu cảm kích:

– “Vậy… đa tạ huynh. Ta đi ngay.”

Chàng chẳng mang theo gì – chỉ có chiếc búa và tấm lòng trong như pha lê.

**

Lý Thông nhìn theo bóng người dần khuất sau rặng tre, lòng mừng như mở cờ. Mụ mẹ thì thở phào nhẹ nhõm, vừa lau mồ hôi vừa thì thầm:

– “Khôn lắm con ơi. Cái đầu yêu tinh kia, cung yêu kia… khéo thành công danh của cả họ nhà mình đó!”

Lý Thông gật đầu, ánh mắt lóe lên tham vọng:

– “Phải. Mạng hắn chẳng đáng là gì so với vinh hoa trước mắt. Ta… sẽ làm quan!”

**

Gió đêm lùa qua song cửa, làm cành liễu lay động như đang vỗ tay cho màn kịch đen tối vừa hạ màn.

Còn nơi xa xăm, dưới trăng nhạt và bóng tre lặng lẽ, một người thiếu niên đơn độc đang đi về phía núi sâu – nơi số mệnh bắt đầu rẽ sang ngả khá