Sau khi rời nhà Lý Thông, Thạch Sanh trở về túp lều tranh dưới gốc đa già. Vầng trăng đêm ấy tròn vành vạnh, gió nhẹ lùa qua cành lá, như cũng chia sẻ với lòng người vừa trải qua một phen sống chết.
Chàng chẳng buồn giận, cũng chẳng lấy oán báo oán. Chỉ im lặng ôm búa, lặng ngồi suốt đêm, mắt dõi theo ánh sao rơi tận chân trời.
**
Lúc ấy, nơi hoàng cung, Lý Thông đã vượt ngàn dặm tới kinh thành, quỳ trước ngự tọa tâu rằng chính mình đã hạ sát Trăn Tinh, cứu dân khỏi tai họa.
Vua nghe vậy cả mừng, ban ngọc ấn, phong Lý Thông làm Đô Đốc Quận Công, ban thưởng vàng bạc châu báu, khao quân ba ngày ba đêm.
**
Ngay sau đó, nhà vua mở đại hội kén rể cho công chúa Quỳnh Nga, dung mạo như ngọc, tiếng nói như đàn, nhưng bao nhiêu công tử danh môn đều không lọt vào mắt nàng.
Hội kéo dài hơn tháng, vẫn chưa chọn được ai.
**
Một hôm, công chúa dạo vườn đào, trăng vừa lên thì mây kéo đầy trời. Từ trong mây đen, một con đại bàng tinh khổng lồ, sải cánh che khuất cả trời, xà xuống cắp nàng bay đi.
Quân lính kinh hãi, hoàng cung đại loạn.
**
Giữa lúc đó, Thạch Sanh đang chặt củi ngoài rừng, nghe tiếng gió lạ liền ngẩng đầu. Chàng thấy một bóng đen sà qua đầu mình, trên vuốt là một nữ tử sắc phục cung đình, còn chưa kịp kêu thì đã xa khỏi tầm mắt.
Ngay lập tức, chàng giương cung, rút tên — vút!
Một mũi tên xé gió bay thẳng vào cánh trái con đại bàng. Máu từ trời rơi xuống, như mưa nhỏ.
**
Chẳng dừng lại, ác điểu nghiến răng dùng mỏ rút tên, rồi bay tiếp về phía núi Ngọc Vân. Thạch Sanh lần theo vết máu, men theo vách đá hiểm trở, mãi đến chiều tà mới đến được một hang lớn bên sườn núi, nơi mùi tanh hôi như huyết khí lan tỏa.
Chàng lấy búa đánh dấu cửa hang, khắc ký hiệu lên vách đá rồi âm thầm quay về gốc đa.
**
Trong triều, vua ban chiếu gọi Lý Thông lập công chuộc tội bằng cách đi tìm công chúa. Lý Thông mừng mừng tủi tủi, trong lòng lo nhưng ngoài mặt vẫn hớn hở.
Để dò la tin tức, hắn mở đại hội ca xướng mười ngày, vừa giả vờ vui chơi, vừa sai người lặng lẽ đi tìm tung tích công chúa.
**
Đến ngày thứ mười, Thạch Sanh hay tin, lòng nghĩ: “Lý huynh có lòng tìm người, ta chẳng nên giấu chuyện.” Liền đến gặp, kể lại tường tận việc mình bắn đại bàng, và đã đánh dấu hang huyệt.
Lý Thông nghe thế, mắt sáng như lửa, miệng cười, lòng lại nổi tâm cơ.
Hắn sai người chuẩn bị kiệu, lễ vật và thang dây, nhờ Thạch Sanh dẫn đường.
**
Khi đến nơi, Thạch Sanh xuống hang bằng dây, trong tay là hũ thuốc mê do Cửu Vĩ đạo nhân từng để lại – chỉ cần rắc một hạt là vạn thú mê man.
Trong hang, công chúa bị nhốt trong lồng xương, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy. Nhưng khi thấy Thạch Sanh xuất hiện, nàng vừa kinh ngạc vừa cảm kích.
Chàng dỗ dành nàng, rắc thuốc mê quanh ổ đại bàng. Một lúc sau, ác điểu trở về bị khí độc xông vào, gục xuống mê man.
**
Trước khi rời đi, công chúa nhìn Thạch Sanh, khẽ hỏi:
– “Nếu ta được về cung, người có còn nhớ đến ta chăng?”
Thạch Sanh chỉ im lặng cười, trong mắt không phải say tình, mà là một thứ gì đó vượt hơn tình – gọi là đạo tâm đồng mệnh.
Công chúa khẽ gật, trao hẹn ước không lời.
**
Chàng buộc nàng vào dây, kéo nhẹ.
Lý Thông ở trên liền truyền lệnh lính hộ tống công chúa về cung ngay, rồi ra lệnh dùng đá lấp kín cửa hang, giam Thạch Sanh lại, miệng cười:
– “Công chúa cứu được, công cũng trọn. Còn ngươi… mãi mãi ở lại nơi đây!”
**
Khi bóng đoàn người khuất dần, bên dưới hang, Thạch Sanh lặng im nhìn lên lớp đá chặn lối. Ánh sáng mờ dần, gió lạnh tràn vào, nhưng tim chàng… chưa bao giờ sáng rõ đến thế.
Vì chàng biết – người quân tử không sợ bóng tối.