Gió lạnh lướt qua bãi đất, thổi tung bụi cát hòa lẫn mùi máu tanh nồng đậm.
Giữa chiến trường ngổn ngang, Vương Hùng vẫn đứng thẳng lưng, ngọn lửa lam xanh rực âm ỉ quanh thân.
Đối diện, Khâu Thanh Phong – một trong tứ đại trưởng lão của Ngũ Tinh Môn – sắc mặt trắng bệch, hơi thở dốc nặng nề. Máu tươi văng tung tóe nhuộm đỏ nửa tấm áo bào.
– "Khâu Thanh Phong..."
Vương Hùng chậm rãi cất tiếng, giọng trầm tĩnh như nước chảy qua đá cuội.
– "Ta không cần vội thắng ngươi. Chỉ cần cầm chân ngươi... đợi các tông môn khác tới tiếp viện là đủ."
Ánh mắt Khâu Thanh Phong lập tức trầm xuống.
Không thể!
Nếu kéo dài, khi các môn phái bên ngoài phá được hộ sơn đại trận mà ùa vào, dù hắn có ba đầu sáu tay cũng chết không toàn thây!
"Không thể dây dưa cùng tiểu tử này, phải nhanh chóng đến cầu cứu Ngũ Tinh Môn chủ!"
Sát khí bùng lên trong đáy mắt, Khâu Thanh Phong quát khẽ.
– "Đi chết đi!!"
ẦM!!!
Linh lực toàn thân lão bạo phát.
Thủy khí cuồn cuộn ngưng tụ, hóa thành một con Thủy Long khổng lồ dài mấy trượng, vảy nước óng ánh, mắt lấp lánh tia lạnh lẽo.
Thủy Long Trảm!
Một chiêu tất sát, mang theo toàn bộ sinh cơ còn sót lại.
Một con rồng nước gầm vang, cuộn lốc thẳng tới Vương Hùng, sóng nước cuộn trào, uy áp như núi lở biển dâng.
...
Nhưng Vương Hùng chỉ khẽ mỉm cười.
Bàn tay phải nhẹ nhàng vươn ra —
Soạt!
Một khúc gỗ mục xù xì, thô kệch hiện ra trong tay hắn.
Xích Lôi Đào Mộc Kiếm!
Thanh kiếm gỗ mộc mạc ấy, trong khoảnh khắc, bỗng phát ra một vòng lôi điện lam đỏ nhè nhẹ.
Ánh mắt Vương Hùng lóe lên đầy sắc bén.
Hắn vận chuyển linh lực mộc hệ, rót thẳng vào thân kiếm!
ẦM!!!
Thủy Long cuồn cuộn ập tới, nhưng thay vì đánh tan đối phương, nó như đổ vào một vực thẳm vô hình.
Từng đợt linh lực thủy hệ bị Đào Mộc Kiếm hút lấy, nuốt trọn!
Thủy sinh mộc nên chiêu thức chẳng những không tiêu diệt được Vương Hùng mà còn làm kiếm của hắn lớn lên.
Trong nháy mắt, toàn bộ con rồng nước tan rã, hóa thành luồng linh lực xanh nhạt.
Từ thân kiếm, một cội đại thụ khổng lồ bừng mọc lên, dây leo trăm ngàn sợi quấn chặt lấy Khâu Thanh Phong như mạng nhện khổng lồ!
– "Ngươi..." – Khâu Thanh Phong trợn trừng.
Linh lực hắn bị hút đi từng chút.
Thể lực cạn kiệt.
Hồn lực bị trói buộc.
Không thể giãy giụa!
...
Vương Hùng nhẹ nhàng thu kiếm. Chân hắn đạp lên ngực Khâu Thanh Phong
Thanh âm lạnh băng cất lên:
– "Kiếm của ta... dùng để cứu người.
Ngươi... không xứng chết dưới nó."
Ánh mắt Khâu Thanh Phong tràn ngập hoảng loạn.
Hắn vận hết sức chống cự, nhưng trước khi kịp làm gì —
Vương Hùng đã kết ấn.
– "Thất thập nhị biến – Định Thân Thuật!"
ẦM!!!
Một đạo phù văn phức tạp bắn ra, đập thẳng vào đỉnh đầu Khâu Thanh Phong.
Thân thể hắn đông cứng trong khoảnh khắc.
Một khắc ngắn ngủi.
Nhưng với Vương Hùng — quá đủ!
...
Soạt!
Trong lòng bàn tay của Vương Hùng đã hiện lên một truyền tống trận nhỏ.
Trận pháp lóe sáng, hắn sẽ dịch chuyển thẳng tới Sảnh Chính Ngũ Tinh Môn – nơi môn chủ Lý Vạn Không đang tọa trấn.
Nhưng trước tiên hắn dùng pháp môn Thất Thập Nhị Biến – Chướng Phục Thuật —
Một chiêu đoạt Kim Đan, tạo nên kỳ tích nghịch thiên kết đan thật sự.
Tất cả toan tính, tất cả kế hoạch suốt hơn 30 năm qua — đều chỉ vì khoảnh khắc này!
...
Giữa ánh sáng truyền tống mờ nhạt, Vương Hùng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo như đóng băng.
Khí tức quanh thân thu lại như vực sâu.
Mỗi bước tiến gần tới đại điện — là mỗi bước tiến gần tới vận mệnh đổi dời.