Chương 188: Kết Đan Nghịch Thiên – Sáu Đạo Lôi Diệt Chúng

Bãi đất trống hoang tàn, xác Khâu Thanh Phong đã cháy đen, chỉ còn linh lực Kim Đan đang run rẩy bất định giữa không trung.

Vương Hùng bước tới, tay kết ấn, mắt sáng như sao trời.

"Thất Thập Nhị Biến – Chướng Phục Thuật."

ẦM!

Một đạo ánh sáng tím chụp thẳng xuống Kim Đan đang giãy giụa.

Ầm ầm ầm!

Kim Đan kêu gào, muốn trốn thoát, nhưng bị phù văn phức tạp khóa chặt. Dòng linh lực khổng lồ tuôn thẳng vào thân thể Vương Hùng, dung nhập vào "Giả Đan" vừa mới hình thành trong đan điền hắn.

Giây phút ấy, trời đất bỗng nhiên trầm xuống.

Ầm!

Trong đan điền, một điểm sáng màu vàng nhạt nứt ra, từ bên trong tuôn trào ra ánh sáng lấp lánh.

Kim Đan – kết thành!

Giả Đan hóa thật đan.

Toàn thân Vương Hùng bốc lên ánh sáng ngũ sắc, từng vòng linh khí quấn quanh thân thể hắn như sông lớn cuộn trào.

Mộc, Hỏa, Thổ, Kim, Thủy — ngũ hành quy về một điểm!

Một luồng lực lượng mới bùng nổ từ sâu trong linh hồn, khiến cả đất trời như run rẩy theo.

"Thành rồi!"

Ngay khoảnh khắc Kim Đan thành hình —

Ầm!!!

Trên bầu trời, mây đen kéo tới như thác đổ.

Sấm chớp nổ vang.

Ba đạo lôi kiếp tím đen đầu tiên — dành cho ngũ linh căn nghịch thiên kết đan — giáng xuống!

Chưa dừng lại.

Bởi vì Vương Hùng xuất thân phàm thể, cưỡng ép hấp thu Kim Đan kẻ khác nghịch thiên đoạt tạo hóa, lập tức kéo thêm ba đạo lôi kiếp khác —

Tổng cộng sáu đạo lôi kiếp, rền vang như tận thế!

...

Không để lãng phí thời gian.

Vương Hùng hít sâu một hơi, nhảy thẳng vào trận truyền tống đã chuẩn bị từ trước.

Một vòng sáng nuốt lấy thân thể hắn, hóa thành lưu quang lao thẳng về đại điện chính Ngũ Tinh Môn.

ẦM!!

Một tiếng nổ rền vang, Vương Hùng xuất hiện như thiên thần giáng lâm trước cổng sân chính.

Cảnh tượng hỗn loạn đập vào mắt hắn.

Lý Vạn Không – môn chủ Ngũ Tinh Môn, kết đan hậu kỳ – đang bị vây chặt giữa đám đông.

Tám môn phái tà đạo, năm môn phái chính đạo — tổng cộng hơn trăm cao thủ — đang liều chết xông lên, linh khí cuồng loạn, sát khí ngập trời.

Gươm kiếm, phù chú, thần thông bay loạn khắp bầu trời như cơn bão.

Tiếng mắng chửi không ngớt vang lên:

"Tên khốn nào tung tin thất thiệt vậy hả?!"

"Ngươi nói môn chủ Ngũ Tinh Môn bế quan lên Nguyên Anh? Ta thấy ngươi bịa chuyện để hại chết chúng ta thì có!"

"Giờ lui không được, tiến cũng chết!"

Kẻ nào cũng hận đến nghiến răng, nhưng đã leo lên lưng cọp thì chỉ còn cách chiến đấu tới cùng.

Chỉ có Lý Vạn Không — khuôn mặt dữ tợn, máu me đầy mình, ánh mắt điên cuồng như dã thú cùng đường.

"Chúng bây! Dám tập kích Ngũ Tinh Môn ta?! Từng đứa… từng đứa một đều phải chết!"

...

Từ xa, Vương Hùng lặng lẽ nhìn toàn cảnh.

Ánh mắt hắn, bình tĩnh đến lạnh người.

– "Tà phái chắc chắn phải chết."

– "Chính phái nhân lúc người khác bế quan ra tay đánh lén, cũng không đáng sống."

– "Còn Ngũ Tinh Môn mục nát... dung túng ác nhân hại người, tội không thể dung thứ."

Tất cả... hôm nay... phải chết!

Chỉ tiếc thực lực bản thân hiện tại, dù mới vừa kết đan, cũng chưa đủ sức tiêu diệt toàn bộ.

Nhưng... hắn còn có lôi kiếp.

Ngũ linh căn nghịch thiên.

Lôi kiếp vốn đã ba đạo.

Pháp môn nghịch thiên đoạt Kim Đan, cộng thêm ba đạo nữa.

Tổng cộng sáu đạo lôi kiếp đang chực chờ trên bầu trời, sấm sét rền vang như lũ cuồng bão vũ.

Hắn mỉm cười lạnh lùng:

"Không cần tự tay giết."

"Để thiên đạo giết."

"Một lôi diệt tà, hai lôi trừ gian, ba lôi diệt đạo giả, sáu lôi... tẩy sạch càn khôn!"

...

Hắn bước ra từ ánh sáng, ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi tiến vào chiến trường.

Ánh chớp lóe sáng trên đỉnh đầu, tiếng sấm gào thét như thần phán.

Ánh mắt mọi người dồn về phía hắn —

Có người giật mình.

Có người run rẩy.

Có người – không hiểu vì sao lại thấy lạnh sống lưng.

Mà ngay cả Lý Vạn Không — cũng phải chấn động.

Hắn cảm nhận được — một cơn bão lớn đang kéo tới.

Một cơn bão… không ai có thể ngăn được.