ẦM!!!
Mặt đất rung chuyển.
Mây đen cuồn cuộn như bầy quái vật dữ tợn gào rú trên bầu trời Ngũ Tinh Môn.
Ánh sáng lam đỏ chói mắt từ sáu đạo lôi kiếp tụ lại, hạ xuống như sơn lâm đổ ập.
Giữa trung tâm bão tố, thân ảnh Vương Hùng vẫn hiện ra sừng sững.
Nhưng khác với tưởng tượng của đám tu sĩ đang kinh hãi, hắn không hề đứng yên bất động.
Trái lại — hắn lắc mình một cái, vận dụng Thất Thập Nhị Biến – Ẩn Hình Phù, chui tọt vào đám đông hỗn loạn đang chạy trốn!
ẦM!!!
Đạo lôi đầu tiên giáng xuống, oanh tạc khu vực trung tâm đại điện.
Những pháp khí, phù lục, linh bảo các tu sĩ ném ra ngăn cản lập tức bị đánh sứt mẻ từng món, tiếng gãy nát vang lên như pháo tết.
Vương Hùng lúc này nép mình vào sau lưng một tên tu sĩ kết đan sơ kỳ, khéo léo lợi dụng pháp khí của đối phương để gánh một phần lực lôi điện.
Tên tu sĩ kia chỉ cảm thấy sau lưng lạnh ngắt — còn chưa kịp quay đầu thì "ẦM!" một tiếng, bị lôi điện đánh trúng, pháp khí vỡ tan, thân thể bốc khói ngã gục tại chỗ.
Vương Hùng nhanh như chớp lắc mình biến mất, lẫn vào một đám khác.
ẦM!!!
Đạo lôi thứ hai giáng xuống!
Sóng điện như biển cuộn, tràn ngập mọi hướng.
Vương Hùng chớp thời cơ, chạy lướt qua một nhóm tu sĩ chính phái đang vừa đánh nhau vừa tìm đường tháo chạy.
Đạo lôi đuổi theo ánh khí tức hắn lưu lại trên không — trực tiếp đánh tan toàn bộ đám người ấy!
Tiếng hét, tiếng khóc thảm thiết vang vọng:
– "Không!!" – "Chạy!!"
Khắp chiến trường, tu sĩ chết la liệt.
Một phần mười số người ngã xuống ngay trong đạo lôi này.
ẦM!!!
Đạo lôi thứ ba càng thêm kinh khủng!
Vương Hùng không ngừng di chuyển lách qua các nhóm nhỏ, cố ý kéo theo khí tức dẫn lôi điện dí sát vào các tụ điểm đông người.
Mỗi lần lôi điện bùng nổ, pháp khí lại tan nát, phù văn lại sụp đổ, thân thể tu sĩ lại cháy đen.
Số lượng thương vong tiếp tục tăng vọt!
ẦM!!!
Đạo lôi thứ tư ập xuống.
Lần này không còn nhóm đông để Vương Hùng lợi dụng.
Hắn nhảy vọt lên mái ngói một điện nhỏ, mượn thế nhào lộn qua bên sườn Ngũ Tinh Môn, nơi các tu sĩ đang giành nhau tháo chạy ra ngoài.
Lôi điện đuổi theo, trút xuống nhóm đông ấy.
Tiếng nổ như búa tạ.
Thêm một phần mười tu sĩ hóa thành tro bụi.
Máu thịt tung tóe.
Tiếng gào thét tuyệt vọng tràn ngập không gian.
ẦM!!!
Đạo lôi thứ năm!
Một thanh lôi điện tụ thành kiếm lam đỏ, chém thẳng từ trời xuống như tận thế.
Vương Hùng vẫn nhanh nhẹn trốn sát vào đám đông, khiến thanh kiếm lôi chém quét cả mảng lớn chiến trường.
Hai phần mười số tu sĩ còn lại bị xóa sổ, không kịp gào thét.
Ngọn lửa lam hồng bốc lên, thiêu đốt sạch mọi dấu vết.
ẦM!!!
Đạo lôi thứ sáu – đạo cuối cùng – giáng xuống!
Sức mạnh khủng bố nhất.
Bầu trời như bị xé toạc.
Vương Hùng biết không còn nhóm đông nào để lợi dụng, hắn lắc mình, tung ra một lá chắn linh lực mỏng, dẫn đạo lôi sang hướng tập trung những tên tà phái bị thương.
Một mảng ánh sáng cuối cùng bùng nổ, chấn động cả vùng trời.
Thêm một phần mười tu sĩ tử trận tại chỗ.
Khi ánh sáng tan đi.
Khắp nơi chỉ còn tiếng gió hú, tiếng nước máu rỉ từng vũng trên đất.
Từ mười ba phái, chỉ còn lại một nửa số người trọng thương, gần như mất khả năng chiến đấu.
Kẻ thì mất một tay, kẻ thì bị sét đánh đen thui, thân thể nứt nẻ.
Cả Ngũ Tinh Môn — máu chảy thành sông.
Mà ở giữa bãi chiến trường tan hoang ấy — Vương Hùng nhẹ nhàng đứng đó.
Ánh mắt thản nhiên.
Xích Lôi Đào Mộc Kiếm gác trên vai.
Khí tức trầm lặng như biển.
Hắn không nói lời nào.
Chỉ để thiên đạo phán quyết thay cho thanh kiếm của mình.