ẦM!!!
Trận lôi kiếp cuối cùng vừa dứt, cả thiên địa chỉ còn tiếng tro bụi sụp đổ, tiếng gió hú qua những xác người cháy đen.
Vương Hùng đứng giữa biển máu, thân thể nhuộm đỏ, áo bào rách tơi tả.
Hắn thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt thâm trầm.
– "Kết thúc rồi..."
Nhưng đúng lúc đó —
ẦM!!!
Bầu trời bỗng nhiên chấn động lần nữa.
Mây đen vốn đã tan... lại tụ về!
Tầng mây thứ hai, tầng mây thứ ba...
Khí tức kinh khủng hơn trước gấp bội ngưng tụ phía trên đỉnh đầu Vương Hùng.
– "Không thể nào..." – Hắn cau mày.
[ ] Theo lý thuyết, ngũ linh căn ùnghịch thiên, kết đan tối đa chỉ ba đạo lôi kiếp.
Vậy mà giờ đây... lôi điện tiếp tục tụ hình.
ẦM!!!
Một tia sấm lam đen xé rách thiên không, như mãnh long thức tỉnh.
Vương Hùng lập tức nhớ lại —
Năm xưa, lúc lưu lạc rừng sâu, hắn từng ăn thịt một con cá trắm đen kỳ dị.
Con cá ấy... Nuốt 1 phần nội đan Lục Vĩ Yêu Hồ, trong người còn tồn tại một phần tư mảnh vỡ kim đan yêu tộc!
– "Việc này hắn hoàn toàn không biết
Hắn chỉ khẽ siết chặt nắm đấm, nhào người lao thẳng vào trung tâm chiến trường!
– "Nếu trời muốn diệt ta thì ta đấu với trời.
Đạo lôi thứ 7 giáng xuống!
Một tiếng nổ long trời vang dội.
Ánh sáng lôi điện quét ngang toàn bộ khu vực sân chính Ngũ Tinh Môn.
Những tu sĩ đang thất thểu bỏ chạy lập tức bị trúng đòn —
Chết thêm gần 1/10!
Xác người cháy khét bay đầy không trung.
Mùi da thịt, mùi linh khí cháy xém khiến trời đất ngập tràn tử khí.
ẦM!!!
Đạo lôi thứ 8 hạ xuống!
Lần này, mục tiêu không chỉ là đám tiểu tu sĩ nữa.
Tâm nhãn của đạo lôi khóa chặt vào Lý Vạn Không – Ngũ Tinh Môn chủ, kẻ kết đan hậu kỳ đang điên cuồng chống đỡ.
ẦM ẦM ẦM!!!
Một chuỗi nổ liên tục vang lên.
Lý Vạn Không tung ra ba món linh bảo thượng phẩm, đỡ được một nhịp.
Nhưng lôi điện quá mạnh mẽ, xuyên qua hết thảy hộ thể linh lực, đánh thẳng vào kim đan của lão.
ẦM!!!
Tiếng vỡ vụn chói tai.
Kim đan nứt ra ba đường lớn, linh lực bên trong tan rã như nước tràn bờ.
Lý Vạn Không gào thảm một tiếng, thân thể như chiếc lá rụng rơi phịch xuống đất.
Căn cơ của hắn... hoàn toàn hủy diệt.
Từ nay về sau, Lý Vạn Không – môn chủ từng vang danh một cõi — chỉ còn là một lão phàm nhân vô dụng, sống mòn nốt quãng đời còn lại.
ẦM!!!
Đạo lôi thứ 9 — đạo lôi đáng sợ nhất — cuối cùng giáng xuống!
Khác với 8 đạo trước, lần này tâm nhãn lôi điện khóa chặt lên chính người Vương Hùng.
Hắn cắn chặt răng, không né tránh.
Vừa lúc ấy —
Vút!
Xích Lôi Đào Mộc Kiếm trong tay hắn như có linh tính riêng, tự động bay vọt lên đón lấy luồng sét!
ẦM!!!
Lôi điện bổ thẳng xuống thân kiếm.
Cây kiếm gỗ xù xì nổ tung từng vòng ánh sáng đỏ lam.
Nhưng... nó vẫn cứng cỏi chống đỡ!
Hấp thu!
Chịu đựng!
Chia sẻ thương tổn với chủ nhân!
Một người một kiếm như hòa làm một, cùng gánh vác lôi kiếp thiên đạo.
Cuối cùng —
ẦM!
Một tiếng trầm đục.
Cả người Vương Hùng và kiếm rơi phịch xuống đất, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Áo bào rách nát.
Thân thể nứt nẻ từng mảng.
Nhưng... hắn chưa chết.
Vương Hùng gắng gượng đứng dậy, thân thể như muốn nát ra, ánh mắt vẫn bình tĩnh.
Phía trước hắn, Lý Vạn Không nằm co quắp giữa đống gạch vụn, ánh mắt trống rỗng, hơi thở thoi thóp.
Một trận gió lạnh thổi qua.
Máu nhuộm đỏ cả vùng đất.
Vương Hùng tiến lại gần, thu Đào Mộc Kiếm vào.
Một kiếm... có thể chấm dứt mạng sống Lý Vạn Không.
Ngẩng đầu nhìn trời đêm, hắn thấp giọng:
– "Ngươi không trực tiếp làm ác nhưng dung túng thuộc hạ... đáng chết ngàn
lần."
– "Nhưng sống tiếp, mới là sự trừng phạt tàn khốc nhất."
– "Hãy mang theo tất cả nhục nhã và tội lỗi, lê tấm thân phàm nhân này sống nốt kiếp người."
- Kiếm của ta không có lưỡi, nó không giết ngưđược
Lý Vạn Không chỉ có thể phát ra tiếng thở khò khè tuyệt vọng, không thể phản kháng.
Vương Hùng xoay người, lảo đảo rời đi trong gió đêm.
Sau lưng hắn, Ngũ Tinh Môn đổ nát, máu thịt vung vãi.
Một trang sử mục nát của giới tu tiên... đã bị thiêu rụi trong tiếng sấm vang.