Chương 191: Môn Đạo Phân Minh – Một Bái Đổi Vận

Ánh chiều tà rọi xiên qua những đám mây rách nát, chiếu xuống một vùng đất nhuốm máu.

Tàn tích của Ngũ Tinh Môn nằm đó — đại điện đổ sụp, phù văn tan nát, các ngọn núi phụ cắm cờ đạo thống đều nghiêng ngả. Vài ngọn tháp cháy âm ỉ chưa tắt hẳn, mùi gỗ cháy, xác người, linh khí tan rã hòa trộn như mùi tro tàn cuối cùng của một thời đại.

Và rồi… có bóng người xuất hiện từ đống hoang tàn.

Tống Vô Trần, người từng là trưởng lão bị cô lập nhất trong bốn người, người gắn bó cả đời với Đan Đường, bước ra từ trong cơn hỗn loạn. Mái tóc bạc phơ rối tung, áo bào lấm tấm tro bụi, ánh mắt mệt mỏi nhưng chưa từng mờ đi cái nhìn chính trực.

Ông đã sống sót.

Không chỉ ông — mà còn gần 70% đệ tử Đan Đường, là những người duy nhất trong tông môn còn giữ được đội hình hoàn chỉnh. Bởi họ được những thân tín của Vương Hùng bảo vệ từ sớm, khi nghe tin sắp có biến.

Trong khi đó, các chi nhánh khác… đều tan vỡ.

Ba vị trưởng lão còn lại, trừ Khâu Thanh Phong đã bị tru diệt, hai người còn sống trở về trong bộ dạng tàn tạ, bị trọng thương, đệ tử dưới trướng tử trận gần hết. Mười phần chỉ còn ba.

Vương Hùng lặng lẽ đứng giữa quảng trường đen kịt, thân mặc đạo bào rách nát, khí tức Kết Đan bao phủ quanh người không thể che giấu.

Vừa thấy hắn, Tống Vô Trần sững sờ:

– “Ngươi… đã bước vào Kết Đan rồi có lẽ từ hôm nay nên gọi là đạo hữu?”

Ông nói nhỏ, giọng không tin nổi.

Vương Hùng cúi người, quỳ một gối hành lễ:

– “Sư tôn. Trong lòng ta, người mãi là ân sư, ta dù tu vi có cao hơn nữa dù là Hóa Thần thì trước sư tôn ta không bao giờ vô lễ.”

– “Người không dạy ta chiến pháp, cũng không truyền cho ta bí thuật cường sát. Nhưng chính tay người dạy ta luyện đan, chỉ ta đạo lý tương sinh khắc, mở ra con đường vững chắc nhất – không phải sát đạo, mà là tâm đạo.”

Tống Vô Trần nghẹn lời.

Ông chưa từng nghĩ, kẻ đệ tử năm xưa ngồi nghe ông giảng về dược tính tương khắc, luyện tụ linh đan đến cháy lò mười mấy lần… hôm nay đã một mình phá hủy cả một môn phái mục nát, còn đứng đó — vẫn giữ nguyên kính lễ của một người học trò.

Phía sau Vương Hùng, mười hai thân tín quỳ xuống đầu tiên.

Tiếp theo, từng đệ tử của Ngũ Tinh Môn – những kẻ từng thụ ân từ hắn, từ thuốc chữa thương, từ đan hoàn cấp cứu, từ sự chỉ dẫn lặng thầm – đều đồng loạt quỳ xuống, hướng về Tống Vô Trần:

– “Tống trưởng lão là ân nhân của cả tông môn!”

– “Người chính là ánh sáng còn sót lại giữa bóng tối mục nát này!”

– “Chúng con kính thỉnh trưởng lão nhận chức Môn Chủ, dẫn lối Ngũ Tinh Môn quay về chính đạo!”

Tiếng hô vang vọng cả một phương thiên địa.

Không còn ai nghĩ đến quyền lực, không còn ai dám tranh đoạt.

Bởi họ đều biết — nếu không có người đàn ông kia, không có cả kẻ quỳ trước mặt Tống Vô Trần, hôm nay tất cả bọn họ… đều đã nằm trong đống xác cháy khét như những kẻ kia rồi.

Tống Vô Trần lùi nửa bước, giọng run run:

– “Ta… không xứng.”

– “Người xứng là ngươi, Thạch Sanh. Là ngươi đã cứu môn phái này, là ngươi dẫn đạo, ngươi mới là người nên ngồi vào ghế Môn Chủ.”

Vương Hùng lắc đầu:

– “Ta… có con đường riêng.”

– “Ta còn những việc phải làm. Hôm nay ta diệt Ngũ Tinh Môn là vì máu, vì nợ, nhưng từ ngày mai, ta không thể ngồi yên nơi này làm môn chủ.”

– “Người… mới là sự lựa chọn duy nhất của lòng người.”

Tống Vô Trần trầm mặc.

Rất lâu.

Cuối cùng ông thở dài, nhìn thẳng vào mắt hắn:

– “Vậy… ta nhận. Nhưng ngươi cũng không được thoái thác.”

– “Mười năm.”

– “Trong mười năm này, ta chỉ có thể ổn định lòng người khi bên cạnh có ngươi.”

– “Ngươi… phải giữ chức Phó Môn Chủ, giúp ta tái thiết tông môn, thanh lọc tàn dư cũ, dựng lại một chính đạo mới.”

Vương Hùng trầm ngâm, rồi chậm rãi gật đầu.

Từ xa, hai trưởng lão còn sống lảo đảo bước tới, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Vương Hùng đầy hoảng sợ.

Không ai dám phản bác.

Không ai dám mở miệng tranh quyền.

Bởi kẻ đó vừa một mình phá vỡ đại trận, dẫn lôi kiếp chín đạo, tiêu diệt hơn phân nửa tinh anh 13 đại phái, đạp nát cả một thời đại.

– “Từ hôm nay… kẻ nào dám chạm đến Ngũ Tinh Môn mới… không phải đối mặt với ta…” – Tống Vô Trần chậm rãi nói, ánh mắt quét qua chiến trường.

– “Mà phải đối mặt với người… đã khiến thiên đạo nổi giận chín lần.”

Một sự im lặng đến rợn người lan khắp đống đổ nát.

Không còn ai dám nghi ngờ nữa.

Từ nay về sau, Ngũ Tinh Môn không sụp đổ mà là tân sinh từ tro tàn.