Chương 192: Phó Môn Chủ – Lý Tưởng Và Bóng Tối

Kể từ sau trận chiến long trời lở đất tại Ngũ Tinh Môn, nơi từng là huyết địa giờ đã dần hồi sinh trong dáng dấp của một tông môn mới. Tống Vô Trần được đệ tử đồng lòng tôn làm tân Môn Chủ, Vương Hùng – người một mình chống trời, cũng không thể thoát khỏi danh hiệu "Phó Môn Chủ" mà mọi người buộc hắn phải mang.

Thế nhưng…

Dù mang danh phó môn chủ, Vương Hùng lại chẳng mấy quan tâm đến sự vụ trong tông môn.

Không điều động nhân lực.

Không bàn bạc chiến lược.

Không tiếp khách.

Không giáo huấn đệ tử.

Với nhiều người, hắn như cái bóng, thoắt ẩn thoắt hiện trong chính địa bàn mình "nắm quyền".

Nhưng… chỉ hắn mới biết, bản thân đang gánh trên vai nhiệm vụ quan trọng hơn rất nhiều.

Buổi tối, trong tiểu viện lặng lẽ nơi chân núi Tùng Phong, Vương Hùng ngồi một mình trước bếp lò, ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt bình thản. Hắn đặt tay lên thanh Xích Lôi Đào Mộc Kiếm, trầm ngâm.

"Kiếp trước, ta tu hành chỉ vì người thân mất hết, tông môn như nơi nương tựa, ngôi nhà thứ 2, ta được học chữ viết, đạo lý nhân sinh, văn chương, thi thư tối tối được học tu đạo..hoàn toàn không có mục đích tu đạo là gì.

Hắn nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh của sư phụ cũ – Pháp Khôi, người thợ rèn già nua của Huyết Xích Môn tà phái đầu tiên hắn gia nhập dạy hắn khống hỏa rèn kim.

Nợ của sư tôn đệ tử đã trả xong.

Người dù chỉ trúc cơ sơ kỳ đã hi sinh bảo vệ hắn chết trong biển lửa, nắm chặt lấy chiếc búa sắt, chắn trước mặt đệ tử đến hơi thở cuối cùng.

Tu vi ông ấy không cao, nhưng lại cho hắn thấy trong tà phái vẫn có người chính tâm.

Rồi sau đó hắn vào Ngũ Tinh Môn nơi này khiến hắn thấy, trong chính phái lại có người mang tà tâm.

Chính hay tà phái chỉ là khái niệm quan trọng đạo tâm là thiện niệm hay tà niệm.

Hắn càng thấm nhuần tư tưởng Lạc Minh Cốc

"Kiếp này… ta đã có thứ đáng để sống hơn cả sự tồn tại – một lý tưởng."

"Lạc Minh Cốc – ta sẽ dựng lại. Nhưng không phải là cái bóng cũ ngày xưa... mà là một cỗ trụ mới cho đạo tâm thế gian. Lạc Minh Cốc giờ không chỉ là môn phái nữa mà sẽ là mầm đạo hắn gieo khắp nơi"

Vương Hùng đứng dậy.

Trên tường viện, 12 tấm ngọc giản hắn tự tay khắc từ hai năm trước vẫn còn nguyên vẹn – đại diện cho 12 phép biến hình hắn đã học được trong Thất Thập Nhị Biến.

Chỉ mới 12.

Nhưng chỉ 12 thôi… đã có thể lật đổ một môn phái.

"Còn 60 chiêu nữa… những biến pháp này không chỉ là thủ đoạn sinh tồn."

"Mà là con đường nghịch thiên đúng nghĩa."

Từ lâu, hắn đã linh cảm – phía sau trận đại diệt Lạc Minh Cốc hơn trăm năm trước, có một bàn tay lớn hơn tất cả các phái. Tất cả những gì hắn từng trải qua để sắp xếp 13 phái vây đánh Ngũ Tinh Môn… đều quá giống với những gì từng xảy ra tại Lạc Minh Cốc. Cảm giác đó lạnh gáy tới mức không thể trùng hợp.

"Tông môn tồn tại hơn mười ngàn năm… không thể sụp đổ dễ dàng như vậy."

"Lạc Minh Cốc có thủ đoạn của riêng họ, có giả kim, có thất thập nhị biến, có công pháp nghịch thiên. Nếu không có thế lực siêu việt xen vào… ai có thể giết sạch toàn bộ?"

Hắn không nói ra cho ai biết.

Không nói với Tống Vô Trần.

Không nói với 12 thân tín.

Bởi ngay cả khi bọn họ trung thành tuyệt đối – thì có những điều không ai được quyền chia sẻ, cho đến khi tìm thấy sự thật.

Sáng hôm sau.

Vương Hùng một mình đi vào Tàng Kinh Các mới dựng lại của Ngũ Tinh Môn. Với thân phận Phó Môn Chủ, không ai ngăn cản hắn.

Hắn lấy ra một tấm danh sách — do chính hắn lập từ nhiều tháng trước:

• Địa Tâm Linh Vân – dùng làm phụ dẫn cho luyện Kim Cốt Đan.

• Bạch Cốt Ngọc Liên – dùng phục hồi chân nguyên sau luyện Hư Linh Biến.

• Băng Hồn Thủy Tủy – hỗ trợ ổn định hồn thể khi luyện Hồn Tức Biến.

• Xích Huyết Tùng Thạch – đột phá trọng điểm Mộc – Hỏa trong Thái Dương Biến.

Danh sách dài tới hai trăm hạng mục, đều là tài liệu phụ trợ cho các tầng tiếp theo của củng cố kết đan kì.

“Nếu giờ ta đã là Phó Môn Chủ… thì phải tận dụng mọi tài nguyên mà thân phận này cho phép.”

Hắn không nịnh ai.

Không xin phép.

Chỉ đơn giản là để lại một câu trong điện:

– "Ngũ Tinh Môn các ngươi làm gì ta không quản. Nhưng kẻ nào ỷ thế gia tộc có ý định làm hại Tống Vô Trần môn chủ làm lệch quy môn của môn chủ, dù gia môn có lợi hại đến đâu ta cũng sẽ nhổ sạch sẽ gia tộc kẻ đó"

Chỉ một câu nhẹ nhàng như sấm sét, không ai dám liều lỉnh thử nghiệm. Thạch Sanh chỉ 1 đêm tiêu diệt hơn ngàn người chính phái lẫn tà phái, tên tuổi đã vang danh toàn khu vực.

Nếu không có hắn, thì Ngũ Tinh Môn giờ này chỉ là đống tro.

Buổi tối, hắn trở lại tiểu viện, bắt đầu luyện chế lại đan phương bổ sung căn cơ — chuẩn bị cho tầng biến pháp thứ 13. Nhưng trong đầu, hắn luôn nghĩ về những điều còn chưa sáng tỏ:

"Rốt cuộc, ai… là kẻ đứng sau diệt Lạc Minh Cốc?"

"Và bao nhiêu tông môn… thực ra cũng đang nằm trong lòng bàn tay của kẻ đó?"