Ba ngày sau khi tuyên bố chấn động tại đại điện môn phái, Thạch Sanh – tên giả của Vương Hùng – đứng giữa quảng trường chính Ngũ Tinh Môn, lưng thẳng, áo bào đen đậm khí tức Kết Đan kỳ nhẹ nhàng lay động theo gió.
Phía sau hắn, là một chậu đồng đúc đầy lửa lam đỏ — đan hỏa từ Huyền Tâm Lôi Hỏa Đỉnh, chuyên dùng luyện đan, nay lại dùng thiêu hủy chứng cứ.
Trước mặt hắn là hàng chục cuộn thư, phù lục, ngọc giản — tất cả đều là bằng chứng về những liên hệ mờ ám giữa không ít đệ tử với các thế lực bên ngoài: gia tộc tu tiên, môn phái lân cận, thậm chí cả vài thương hội mờ ám trong vùng.
Chỉ cần tung ra, e rằng ít nhất ba thành đệ tử Ngũ Tinh Môn sẽ bị nghi ngờ tạo phản.
Nhưng hắn không làm vậy.
Soạt!
Một cuộn ngọc giản đầu tiên bị ném vào lửa.
Bốc cháy.
Không một câu kết tội, không một người bị điểm danh.
Từng cuộn tiếp theo, bị ném vào, cháy như những tội ác bị lửa nuốt gọn.
Cả quảng trường im phăng phắc.
Đệ tử tông môn tụ lại hai bên, người nín thở, người toát mồ hôi, người lặng lẽ cúi đầu.
Vương Hùng chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói:
– “Ta không cần biết các ngươi đã làm gì trước đây. Tất cả thư từ, ngọc giản ta đều chưa từng mở ra.”
– “Nhưng các ngươi nên biết, từng hành động của các ngươi... không qua nổi pháp nhãn của ta.”
Giọng nói đều đều, nhưng vang vọng như tiếng sấm đầu xuân.
– “Nếu còn tái phạm – nếu còn âm mưu phản loạn – thì dù gia tộc ngươi có hậu thuẫn đến đâu, ta sẽ nhổ tận rễ, diệt tận gốc.”
Nói xong hắn xòe bàn tay phải ra trước mắt mọi người, chi chít vết thương từ chín đạo lôi kiếp vẫn chưa lành hẳn
Không ai dám phản bác.
Không ai dám nghi ngờ.
Bởi đứng trước họ là kẻ vừa một mình tiêu diệt gần hết tinh anh của mười ba phái chính tà, thậm chí không cần rút kiếm.
Mà không ai biết, vì sao hắn biết.
Không ai ngờ được, hắn vốn đã dùng Thất Thập Nhị Biến – Giả Hình Thuật, âm thầm quan sát suốt nửa năm qua.
Khi thì hóa chim sẻ đậu trên nóc điện.
Khi thành dế nằm trong hốc tường.
Lúc lại hóa thành cá chép bơi trong ao cạnh Đan Đường.
Hắn lặng lẽ nhìn, nghe từng lời rỉ tai, từng âm mưu qua ánh mắt, từng cái bắt tay sau bức bình phong.
Và hơn hết — hắn có hơn một trăm sư đệ đã thụ ân đan dược, được hắn đích thân chỉ điểm tu luyện, tuyệt đối trung thành. Trong mắt người khác, họ là đồng môn. Nhưng với họ, hắn chính là nửa bậc sư phụ.
Một ánh mắt của hắn, một động tác nhẹ của hắn... là đủ để họ ra tay trừng trị bất kỳ kẻ nào dám phản loạn.
...
Từ xa, một thân ảnh quen thuộc cưỡi linh hạc bay tới, vạt áo bay lả lướt như mây.
Chu Dĩnh trúc cơ trung kỳ– người từng điều hành một chi nhánh của Huyền Vân Các – xuất hiện giữa trời, rơi xuống nhẹ nhàng giữa quảng trường.
Nàng nhìn thấy cảnh đốt thư, và những ánh mắt khiếp sợ của đệ tử toàn môn... rồi nhìn về người đàn ông áo đen đứng sừng sững dưới ánh chiều tà.
Vẫn là kẻ tu sĩ năm nào ở luyện khí tầng 11, che mặt, lặng lẽ đến trao đổi vài viên tuyết linh định dung đan.
Nhưng hôm nay... hắn là Phó Môn Chủ Ngũ Tinh Môn.
Là kẻ dẫn chín đạo lôi phạt.
Là kẻ chỉ trong một ngày tiêu diệt tinh anh mười ba phái.
Nàng bước tới, lấy ra một tấm bài ngọc đặc biệt khảm vàng, khẽ đưa ra trước mặt Vương Hùng:
– “Huyền Vân Các cấp bậc đặc biệt, từ nay về sau, Thạch đạo hữu cầm lệnh bài này, bất cứ chi nhánh nào của Huyền Vân Các trong giới tu tiên... đều sẽ mở cửa nghênh đón.”
– “Không chỉ mua bán không giới hạn... mà còn được ưu tiên giá nội bộ, quyền kiểm tra kho đặc biệt, và có thể điều tra hàng hóa quý hiếm bị cấm lưu hành.”
– “Chúng ta... biết rõ, đạo hữu không phải cá trong ao.”
Vương Hùng nhận lấy, gật đầu nhẹ. Không có nhiều lời, chỉ có ánh mắt... như biển sâu lặng thẳm.
Chu Dĩnh nhìn hắn, khẽ mỉm cười, ánh mắt thấp thoáng một tia cảm phục:
– “Ta chỉ sợ... sau trăm năm nữa, không còn ai trong giới tu đạo dám nhìn thẳng vào mắt ngươi.”
Vương Hùng không nói gì, chỉ quay người rời đi, để lại sau lưng ánh chiều cuối ngày.
Bóng lưng hắn khuất dần trong bóng nắng nhạt.
Nhưng tiếng lời hắn thì vẫn còn vang vọng trong tâm khảm toàn bộ Ngũ Tinh Môn:
– “Đạo, không được dựng bằng máu phản trắc.”
– “Nếu ta không thể dạy các ngươi tu đạo đúng cách... thì ta sẽ dạy các ngươi... sợ.”