Mười năm thủ hộ, mười năm giữ lời hứa.
Kể từ ngày Ngũ Tinh Môn tái sinh từ đống tro tàn, Vương Hùng – hay đúng hơn là Thạch Sanh, người mang danh phó môn chủ – vẫn giữ đúng một tôn chỉ: làm vừa đủ để bảo vệ, nhưng không bao giờ quá tham lam.
Dù có thể mượn danh nghĩa chức vị để lấy tài nguyên, dù có thể dùng lệnh bài thông hành đi khắp Tàng Bảo Các, nhưng hắn không lấy hết số tài nguyên mà biết thế nào là vừa đủ.
Không phải vì khiêm nhường.
Mà hắn bỗng phát hiện – ngũ linh căn, muốn tăng tu vi, đòi hỏi gấp mười, thậm chí trăm lần người thường. Nếu hắn tham lam mà rút mãi linh thạch và đan tài từ tông môn, chỉ trong vài năm, căn cơ cả một thế hệ đệ tử mới sẽ cạn sạch.
Và hắn tự nhủ:
“Thế giới luôn vận hành theo âm dương. Một môn phái chính đạo nếu sụp, chắc chắn sẽ có tà phái thế vào.”
“Nếu ta lấy hết phần chính đạo của tông môn chỉ để nuôi mình mạnh lên… thì khác gì đẩy nơi này trở thành một ‘Ngũ Tinh Môn’ mới – hắc ám và mục nát?”
Và ta so với Lý Vạn Không kia có gì khác biệt? Rồi ngày mai kia lại có 1 Vương Hùng khác diệt ta??
Vậy nên, hắn gác lại việc đột phá.
Thay vào đó… hắn chọn sửa lại thanh kiếm.
Xích Lôi Đào Mộc Kiếm, thanh kiếm mộc xù xì chưa từng có lưỡi, đã cùng hắn qua bao trận chiến. Và cũng chính nó, trong trận lôi kiếp chín đạo ngày đó, đã bay lên chắn trước thân hắn, chịu trận lôi cuối cùng để cứu chủ.
Hậu quả, thân kiếm nứt toác, cháy sém, từng đoạn vân gỗ lộ rõ dấu hiệu đứt gãy, linh tính mờ nhạt như tro tàn.
Vương Hùng không nỡ nhìn nó như vậy.
Hắn viết thư cầu viện Huyền Vân Các.
Ba ngày sau, Chu Dĩnh – nay đã là phó hội chủ khu vực – hồi đáp:
“Chúng ta tìm được một giọt ‘Thủy Nhãn Lệ của Mãng Kình’.”
Đó là một báu vật.
Là giọt lệ cuối cùng nhỏ xuống khi một con cá voi cổ đại có linh trí – gọi là Mãng Kình – trút hơi thở cuối cùng giữa biển khơi. Giọt nước này tinh thuần đến mức… được các luyện khí sư tôn là ‘Vô Minh Thủy Đàm’, có thể thanh lọc xác gỗ, tái sinh linh khí cho vật thể mộc đã chết.
Vương Hùng nhận được vật ấy, đổi lại bằng sáu lô đan dược thượng phẩm và một giọt máu tâm thần. Không mặc cả. Không do dự.
Hắn lui vào mật thất suốt ba tháng.
Trong lòng đất, trong gian phòng khép kín tự tay dựng từ linh mộc và đá lôi, hắn khởi động Huyền Tâm Lôi Hỏa Đỉnh – đan lô từng cùng hắn luyện kết đan đan.
Từng mảnh gỗ đào còn sót lại khi rèn kiếm ngày trước được đem ra, nghiền nhỏ, luyện sạch tạp chất, trộn cùng phấn linh thạch, rắc vài giọt Thủy Nhãn Lệ. Mỗi một bước đều được tính toán kỹ lưỡng, khống chế hỏa, dẫn khí, thẩm thấu tinh lọc.
Ngày đầu luyện không hiệu quả.
Ngày thứ mười, linh khí bị vỡ do khống sai nhiệt.
Ngày thứ bốn mươi, gần như nổ lò vì hấp thủy quá mức.
Mãi đến đêm thứ 91...
“Ting!”
Một tiếng ngân nhỏ vang lên trong lò. Không sắc sảo, không dữ dội, mà êm như một tiếng măng mọc.
Vương Hùng mở nắp đỉnh, ánh mắt khẽ run.
Thanh Xích Lôi Đào Mộc Kiếm – tái sinh.
Vẫn là khúc gỗ xù xì, vẫn thô kệch, gồ ghề, thậm chí còn thêm vài vết cháy xám… nhưng ở giữa thân kiếm, chỗ gần chuôi – mọc ra một chiếc lá non.
Một chiếc lá nhỏ, màu lục nhạt, tỏa ánh linh khí nhè nhẹ, khẽ lay động theo nhịp thở chủ nhân.
Thủy sinh Mộc – Mộc dưỡng sinh.
Cây chưa chết. Kiếm chưa gãy. Đạo chưa tuyệt.
Vương Hùng cầm kiếm, ánh mắt hiếm khi ấm lại.
“Ngươi... sống rồi.”
Hắn ngồi suốt đêm trong sân. Không tu luyện. Không luyện đan. Tay mân mê vuốt thanh kiếm.
Chỉ uống trà. Nhìn trăng. Và nhìn chiếc lá nhỏ trên thân kiếm gỗ.
Đêm ấy, trời rất yên.
...
Vài ngày sau, Vương Hùng xuống núi mua tài liệu. Khi đi ngang một thôn lạc, hắn thoáng cau mày.
Kiếm trên lưng khẽ rung.
Đào Mộc Kiếm chưa từng phản ứng lạ như vậy. Nhưng lúc này, nó như có linh tính, nhẹ run mỗi khi có tiếng dân làng gào khóc
Vương Hùng ẩn thân vào rừng.
Hắn thấy rõ — một đám sơn tặc hơn trăm tên, vừa cướp bóc vừa hãm hiếp dân làng, tay còn vấy máu người già và trẻ nhỏ. Những cái xác chưa kịp chôn bốc mùi trong gió.
Có kẻ khác sẽ nói: “Không phải việc tu sĩ.”
Có kẻ sẽ bảo: “Chuyện này của quan phủ, can thiệp là phá luật giới tu.”
Nhưng Vương Hùng chỉ khẽ nhắm mắt, nói:
“Dưới Kiếm của ta… không có oan hồn.”
“Giết người, hãm hiếp, cướp phá — những kẻ này không còn là người.”
“Giết trăm tên này, là để cứu vạn nghìn người khác.”
Vừa dứt lời — Xích Lôi Đào Mộc Kiếm thoát khỏi lưng hắn tự bay lên.
Không có chủ nhân điều khiển.
Chỉ một đường sáng mờ như ánh trăng rạch trời.
ẦM!
Một tiếng sét chát chúa vang lên giữa trời không mây, không mưa.
Đám sơn tặc trong nháy mắt cháy đen, nằm la liệt như bị lửa thêu chết đồng loạt.
Không ai hiểu. Không ai dám đến gần.
Dân làng chỉ biết… đêm ấy trời không mưa. Nhưng có một đạo lôi thần giáng xuống từ thiên đạo.
Và lời đồn bắt đầu lan đi —
Sơn tặc bị trời phạt, trời cao có mắt.
Kiếm của hắn có thể nhận biết lệ khí, phân biệt chính tà.