Chương 195: Tâm Nguyện Thời Không – Hạt Giống Của Vị Lai

Mười năm trôi qua như gió thoảng.

Ngũ Tinh Môn dần ổn định dưới sự lãnh đạo của Tống Vô Trần, còn Vương Hùng – danh xưng Thạch Sanh – vẫn lặng lẽ lui về hậu viện, không hỏi chính sự, cũng không tham vọng quyền lực.

Thế nhưng, hắn chưa từng nhàn rỗi.

Ban ngày, hắn luyện đan. Ban đêm, hắn trầm ngâm bên bàn đá, nghiên cứu một cuốn chép tay cũ kỹ bằng da thú, phía ngoài khắc ba chữ: “Nguyệt Quang Thời Không.”

Đó là tâm nguyện cả đời chưa hoàn thành của Pháp Khôi – sư phụ cũ của hắn, một người thợ rèn đan đạo thiên tài bị thế nhân gọi là tà nhân.

Cuốn bản thảo ghi lại chi tiết cấu tạo một loại pháp bảo nghịch thiên, có thể mở ra khe hở thời không, vượt qua quá khứ và tương lai.

“Không phải để thay đổi vận mệnh,” Pháp Khôi từng viết, “mà là để sửa lại điều mình nuối tiếc nhất trong đời.”

Mười năm qua, ngoài việc luyện ra hàng trăm loại đan dược – từ tụ linh đan, trấn hồn đan, ngũ hành nguyên châu, đến kim ngọc dưỡng mạch hoàn – đem bán cho Huyền Vân Các đổi lấy linh thạch và tài liệu hiếm, Vương Hùng âm thầm tích lũy những thứ cần cho một mục tiêu khác: chế luyện Nguyệt Quang Thời Không.

Bản chép tay ghi rõ, muốn hoàn thành pháp bảo này, cần 10 loại tài liệu kỳ dị:

Nguyệt Hồn Tủy Kính – tinh thể hình thành từ ánh trăng chiếu rọi nước linh suối suốt 3000 năm. (Pháp Khôi đã tìm được)

Không Gian Tàn Ảnh Thạch – khoáng thạch hình thành khi hai chiều không gian chồng lấp, mỗi khối chỉ lớn bằng ngón tay út. (Pháp Khôi đã tìm được)

Thiên Mộng Tinh Hoa – cánh hoa sinh ra trong mộng cảnh của kẻ đang hấp hối, từ tàn niệm tu sĩ chết oan. (Vương Hùng tìm được trong kho bí mật Ngũ Tinh Môn)

Tịnh Thủy Vân Kết – giọt sương đầu tiên của mùa sương mù biển Mê Linh, phải lấy lúc trăng lặn, trước khi bình minh.

Hồn Luân Chi Trận Thạch – đá trận văn cổ cần ba vị trận sư cùng dùng máu vẽ dưới nguyệt thực.

Lưu Quang Cốt Tủy – tinh tuỷ của thú cổ hệ quang, chỉ bắt đầu phát quang sau khi chết nghìn năm.

Tàng Hư Chi Mộc – loại gỗ chỉ tồn tại trong những giấc mơ trùng điệp, mọc trong ranh giới giữa thực và hư.

Huyết Lệ thú tâm – giọt nước mắt bằng máu của động vật, khóc vì tiếc nuối những việc còn chưa làm được.

Ảnh Linh Mộng Đàm – ao nước chỉ phản chiếu tương lai người soi, phải đứng yên ba canh giờ mới có thể lấy được một giọt.

Vảy Long Tộc Rụng Tự Nhiên – một chiếc vảy từ long tộc thuần huyết, chỉ rụng khi tâm linh dao động mạnh – không thể ép, không thể trộm.

Trong tay hắn hiện có ba loại đầu. Bảy loại còn lại đều ở mức “gần như không thể lấy được”.

Hắn không cam lòng.

Trong ba năm đầu tiên, hắn cố gắng thử chế tạo bằng cách tìm vật liệu tương đương để thay thế:

• Dùng sương đầu tiên ở đỉnh Tuyết Sơn thay cho Tịnh Thủy Vân Kết, nhưng tinh chất tan vỡ ngay khi đưa vào pháp trận.

• Lấy xương thú linh hệ quang còn sống nghiền nát thay Lưu Quang Cốt Tủy, kết quả chỉ tạo ra luồng linh khí méo mó.

• Thử dùng lân phiến linh thú cấp cao thay Vảy Long Tộc, nhưng không cách nào dung hợp vào khung pháp bảo.

Sau hơn năm mẻ thất bại, lò luyện suýt nổ ba lần, hắn đành thu tay lại.

“Pháp bảo nghịch thiên… không thể chế luyện bằng vật thay thế.”

Hắn cẩn thận đóng lại bản chép tay của sư phụ, niêm phong cẩn mật.

Tạm gác lại.

Không phải từ bỏ — mà là chờ thời cơ.

“Một ngày nào đó, ta sẽ vừa tu luyện, vừa đi khắp tam châu lục giới… thu đủ mười loại này.”

“Không chỉ vì ta. Mà là vì người đã chết vì ta — sư tôn Pháp Khôi.”

Vương Hùng đứng dậy, đặt bản chép tay vào hộp ngọc.

Trên chiếc bàn đá, mười ô trống khắc tên mười vật liệu, ba ô đã sáng, còn lại bảy ô… vẫn tối.

Ngoài sân, trăng non vừa lên, ánh sáng mờ nhạt phủ xuống vai áo hắn.

Ánh mắt Vương Hùng khẽ động.

Mười năm nữa, khi hắn rời khỏi Ngũ Tinh Môn, chính là lúc hắn bắt đầu hành trình vượt qua giới hạn thời không — để gặp lại quá khứ, và tránh khỏi tương lai tăm tối.