Ánh bình minh ngày thứ ba của mùa hạ, dịu nhẹ mà đầy thanh tân. Từng giọt sương long lanh còn đọng trên ngọn cỏ trước đại điện Ngũ Tinh Môn, như chưa kịp biết hôm nay là ngày chia ly.
Thạch Sanh – Vương Hùng – đứng trước bậc thềm, lưng thẳng, mắt nhìn xa xăm. Áo bào đen đậm khí kết đan sơ kỳ tung bay trong gió. Trên lưng hắn, Xích Lôi Đào Mộc Kiếm khẽ rung nhẹ như chào lần cuối mảnh đất đã gắn bó mười năm.
Tống Vô Trần bước ra, mái tóc bạc điểm sương, nhưng dáng người lại cứng cáp hơn hẳn mười năm trước. Trên vai ông, là trọng trách của một tông môn mới, và ánh mắt ông lúc này – là ánh mắt của một người không chỉ là sư phụ, mà còn là bằng hữu.
– “Mười năm… ngươi chưa từng bước ra khỏi núi.”
– “Vì tông môn, vì ta, vì đạo tâm. Giờ đi rồi… có tiếc không?”
Vương Hùng không đáp, chỉ quỳ một gối hành lễ thật sâu, đầu chạm đất.
– “Tống sư… mười năm trước là ân sư, giờ là môn chủ. Nhưng trong lòng đồ nhi… người vẫn là thầy.”
– “Một ngày là sư, cả đời là ân.”
– “Thạch Sanh xin cáo biệt.”
Tống Vô Trần khẽ siết tay.
– “Ngươi không thể ở lại sao? Tông môn cần một trụ cột. Kết đan kỳ ngươi là trấn thủ tuyệt hảo.”
– “Chúng ta có thể mở rộng, chiếm vùng núi khác, thậm chí khai tông lập phái mới…”
Vương Hùng nhẹ nhàng lắc đầu.
– “Tông môn hiện tại đã đủ tốt.”
– “Mười năm qua, người lãnh đạo khiến đạo tâm tông môn thanh tịnh, nội bộ quy củ, lòng người đồng thuận. Kẻ thật sự giữ vững Ngũ Tinh Môn… không phải ta, mà là người.”
– “Mà ta…” – ánh mắt hắn vụt sáng – “còn một sứ mệnh lớn hơn, chưa thể tiết lộ lúc này.”
Gió thổi qua, cuốn theo từng lá cây rơi giữa sân.
– “Từ nhỏ tới lớn, từ vùng này tới vùng khác, mỗi nơi đều có đạo. Nhưng đạo cũng có tầng lớp.”
– “Ở Ngũ Tinh Môn, tu sĩ kết đan có thể làm trưởng lão, môn chủ.”
– “Nhưng bên ngoài… trong thiên hạ rộng lớn kia, vô số môn phái, vô số quốc độ, vô số cường giả. Có nơi, kết đan đệ tử chỉ là thủ vệ giữ cửa.”
– “Nếu ta không rời đi, thì mãi mãi chỉ là cá trong giếng. Đạo… cũng như kiếm, nếu không rèn trong bão gió, mãi mãi không bén.”
Tống Vô Trần nghe vậy, lòng như bị kim đâm. Nhưng ông vẫn mỉm cười.
– “Ngươi là đệ tử ta. Nếu ngươi đã chọn… ta không giữ.”
– “Đi đi. Nhưng nhớ – nếu có một ngày ngươi ngã gục, không nơi nương tựa… nơi này vẫn là nhà.”
Vương Hùng đứng dậy, vái thật sâu lần nữa, đoạn xoay người rời đi.
Phía sau, hàng trăm đệ tử đứng lặng. Một số từng là sư đệ hắn chỉ điểm. Một số từng được hắn cứu mạng. Không ai dám ngăn. Không ai dám tiễn. Bởi họ biết – người này, không còn thuộc về một tông môn nhỏ nữa.
Người ấy… thuộc về thiên hạ.
...
Ngày hôm đó, Thạch Sanh rời núi.
Hắn không vội vã. Chỉ cầm theo một túi trữ vật đầy tài liệu, linh thạch và ba loại tài liệu quý dùng cho pháp bảo thời không:
Nguyệt Hồn Tủy Kính, Không Gian Tàn Ảnh Thạch, và Thiên Mộng Tinh Hoa.
Trên tay còn cầm cuốn bản chép tay rách nát – "Nguyệt Quang Thời Không".
Hắn đã từng thử dùng vật liệu thay thế – tinh thủy của Bích Linh Tộc thay cho Tịnh Thủy Vân Kết; răng quang thú thay cho Lưu Quang Cốt Tủy… Nhưng đều thất bại.
Pháp bảo này – không phải thứ có thể cưỡng ép.
Cũng như thời gian – không thể lừa dối.
Hắn nhìn lên bầu trời phương nam, khẽ nhủ:
– “Chờ ta… bảy loại còn lại. Dù lên núi sâu hay xuống biển độc, dù phải đi qua đại lục khác, ta cũng sẽ thu thập đủ.”
– “Vì ngươi – sư phụ.”
– “Và vì chính ta.”
Một bước chân rời khỏi sơn môn.
Một bước nữa… bước ra thế giới mênh mông chưa từng được chạm tới.