Chương 197: Tân Thế Cục – Một Mình Bước Tới

Thiên hạ rộng lớn, đâu chỉ có Ngũ Tinh Môn.

Vượt qua biên cảnh phía Tây, xa khỏi lãnh địa quen thuộc, thế giới hiện lên với chân diện mục phức tạp hơn bội phần.

Lục địa tu tiên này được chia thành ba tầng quyền lực:

• Bảy đại quốc: Tụ Linh Quốc, Thiên Vũ Quốc, Đại Tranh, Vô Nhai, Huyền Thổ, Ngọc Sương, và Vạn Hỏa.

• Ba mươi quốc gia trung đẳng: đa phần chịu ảnh hưởng từ các đại quốc, có tông môn mạnh nhưng chưa đủ uy chấn thiên hạ.

• Và hơn hai trăm tiểu quốc: tranh đoạt, phụ thuộc, tán loạn vô quy. Mỗi một môn phái có chút thực lực đã có thể thao túng một vùng.

Ngũ Tinh Môn – nơi Vương Hùng vừa rời đi, chỉ thuộc một tiểu quốc phía Nam, tên gọi là Liên Hoa Quốc. Nơi đó, tu sĩ kết đan có thể làm trưởng lão, thậm chí môn chủ.

Nhưng đặt chân tới các đại quốc, kết đan tu sĩ… cũng chỉ là nhãi nhép trong môn phái. 

Ao nhỏ thì cá nhỏ, ao lớn thì cá lớn.

Đạo lý này ai cũng hiểu

Hắn hiện tại là kết đan sơ kỳ, nhưng không mù quáng cho rằng mình vô địch. Ngoài kia còn có nguyên anh, hóa thần, thậm chí truyền thuyết về độ kiếp và chân tiên… chưa từng dứt.

Từ lúc rời Ngũ Tinh Môn đến nay đã hơn nửa tháng, hắn không vội. Mỗi ngày đi một đoạn, vừa hành động, vừa quan sát thiên địa, cảm thụ khí cơ từng vùng đất.

Trong một lần dừng chân dưới chân núi Bạch Phong, Vương Hùng lấy ra một đạo phù cổ, tỏa linh khí mơ hồ. Hắn đứng yên giữa rừng, hai mắt nhắm hờ, hít sâu một hơi.

Hắn lùi lại ba bước, tay trái kết ấn, tay phải rút ra một nắm linh sa rắc thành vòng tròn quanh chân.

Miệng tụng chú: – “Thỉnh Tiên Chi Thuật – Sơn Tướng Giáng Lâm!

Dứt lời, hắn đột ngột quát khẽ, chân trái dậm mạnh xuống đất. Một luồng pháp lực dồn từ đan điền theo chân lan xuống đại địa, hóa thành từng vòng sóng mờ lan ra.

Cả ngọn núi Bạch Phong khẽ rung, cây cối lao xao nghiêng mình.

Hắn lập tức vung tay múa thành ba vòng – tạo thành ba vòng kết ấn bán nguyệt, ánh sáng xanh mờ xoáy tụ quanh bàn chân.

ẦM!!!

Mặt đất rung nhẹ.

Một cột sáng từ lòng đất phóng lên, xuyên qua tầng cây. Đỉnh núi Bạch Phong rung chuyển, đá lăn, chim chóc bay tán loạn. Chỉ chốc lát sau, một bóng người cao hơn ba trượng hiện ra, da đồng hun, râu tóc rối, mặc giáp đá – chính là Sơn Thần Bạch Phong, vị địa linh canh giữ ngọn núi này hơn ngàn năm.

Ánh mắt ông như sương mù cổ đại, nhìn xoáy vào Vương Hùng:

– “Thượng tiên… dùng pháp này gọi ta là có chuyện gì?”

Vương Hùng ôm quyền cúi chào, giọng thành khẩn:

– “Tại hạ Vương Hùng, xin hỏi sơn thần, quốc gia này là nơi nào, giáp ranh nước nào, có những tông môn lớn nào?”

Sơn Thần trầm mặc một chút rồi đáp:

– “Đây là biên cảnh Tây Nam của Liên Hoa Quốc, một tiểu quốc thuộc Nam Vực.”

– “Phía Tây tiếp giáp Tụ Linh Quốc – một trong thất đại cường quốc, nơi có Cửu Trùng Thiên Tông tọa trấn, hàng năm tuyển chọn thiên kiêu từ các quốc gia nhỏ về rèn luyện.”

– “Phía Bắc là Thiên Mộc Quốc, quốc trung đẳng, nơi có tông môn cổ Thiên Cơ Tử Viện, giỏi chiêm tinh và cơ quan.”

– “Phía Đông là các nước nhỏ lẻ, như Lưu Vân, Bạch Mộc, không đáng bận tâm.”

– “Từ đây đi thẳng về phía Tây, vượt ba dãy núi và một mảnh rừng tử khí, sẽ tới biên cảnh Tụ Linh Quốc.”

– “Nhưng cẩn thận. Biên cảnh có kết giới kiểm soát người ra vào, muốn vượt phải có thân phận tông môn hoặc phù thông hành.”

Vương Hùng nghe xong, khẽ gật đầu, cảm tạ một lễ.

Sơn Thần nhìn hắn lần nữa:

– “Ngày là kết đan kỳ… lại không mang khí tức tông môn lớn. Có vẻ như muốn tự mình bôn tẩu vào sâu?”

Vương Hùng mỉm cười.

– “Có những con đường… chỉ đi một mình mới hiểu được tận gốc. Ta cũng từng có đồng đội, nhưng nay mỗi người một chí hướng. Đôi khi phá quy, mới là giữ đạo.”

Sơn Thần khẽ gật đầu

– “Tiểu thần đã hiểu. Chúc thượng tiên lên đường may mắn

Vương hùng quơ tay 1 phát

Trước mặt sơn thần xuất hiện 10 viên tụ linh đan, 10 viên tăng nguyên đan thượng phẩm, 100 linh thạch hạ phẩm.

Đây là ít lễ vật vì đã làm phiền đạo hữu.

Sơn thần ồ lên rồi cuối đầu cảm tạ, cất tay thu toàn bộ đan dược.

Vương Hùng cúi đầu thật sâu, rồi nhìn về hướng Tây – nơi mây dày kéo giăng như đón chờ một kẻ lữ hành nghịch thiên.

Từ giờ phút này… thế giới mở ra.

Chỉ có hắn, một mình – đối mặt thiên đạo, nhân quả, và định mệnh.