Rời khỏi Bạch Phong sơn, Vương Hùng chọn hướng Bắc – Thiên Mộc Quốc.
Quốc gia này không thuộc bảy đại quốc nhưng là quốc trung đẳng có tông môn cổ xưa Thiên Cơ Tử Viện, nổi danh với chiêm tinh bói quẻ, cơ quan trận đạo và khả năng suy diễn mệnh cách.
Vương Hùng chọn đến đây không phải để tu luyện mà để xin... bói một quẻ.
Hắn muốn biết — bao nhiêu năm nữa có thể dựng lại Lạc Minh Cốc?
Con đường phục hưng một tông môn diệt vong hơn trăm năm là quá dài, nhưng nếu không rõ phương hướng, dễ bước lệch đạo tâm. Thiên Cơ Tử Viện có thể không cho đáp án chính xác, nhưng ít ra cho hắn một cái mốc để đặt niềm tin.
Song, trước khi đến nơi, hắn còn một mục tiêu.
Huyết Lệ Thú Tâm – tài liệu thứ tư để luyện chế Nguyệt Quang Thời Không.
Đây là một trong những vật liệu đặc biệt nhất: một giọt nước mắt của dã thú hoặc yêu thú, rơi ra vì tiếc nuối điều chưa làm được trong đời — lại kèm theo tơ máu.
Khó.
Vì thú hiếm khi khóc, càng hiếm khi tiếc nuối. Phải là loài có linh trí hoặc gần tiến hóa thành yêu mới hội đủ điều kiện.
Suốt một năm trời, Vương Hùng rong ruổi khắp các làng quê, thị trấn, vùng biên, tìm dấu vết những con vật có linh tính, ngồi cả ngày bên đống lửa nghe tiếng tru, tiếng rên, tiếng vọng trong gió. Nhưng vẫn không thấy.
Cho đến một buổi chiều đầu thu...
Ở một trấn nhỏ tên là Thạch Lộ, hắn thấy một đoàn người đi qua. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, mặc áo gấm, tay cầm roi, miệng cười lớn.
Phía sau là một con trâu già — to gấp đôi trâu thường, cơ bắp cuồn cuộn dù xương đã lộ.
Đến giữa đường, con trâu đột nhiên khụy hai chân, phát ra tiếng "ngọ ngọ" trầm khàn lạ thường.
Vương Hùng đang đứng dưới gốc cây cạnh đường, vừa nghe, sắc mặt khẽ biến.
Đó không phải tiếng trâu thường.
Hắn nghe rõ — từng câu, từng chữ như người đang khóc:
– “Ngọ… ngọ… ta theo ông từ năm mười tám tuổi, khi ông vẫn còn là kẻ nghèo khổ, cày ruộng ban đêm, gánh nước ban ngày…”
– “Bốn mươi năm nay ta chưa từng oán một lời, chưa nghỉ một vụ mùa, sức gấp bốn lần trâu thường, ăn chỉ cỏ hai bữa mỗi ngày…”
– “Ngọ… giờ ta già rồi, không còn cày được, chỉ mong được sống bình yên… Vậy mà ông lại dắt ta đi bán thịt?!”
– “Nếu được quay lại, ta nguyện không phục vụ nhà ông nữa!”
Nói rồi — hai hàng lệ trâu lăn xuống má, xen lẫn màu đỏ máu.
“Huyết Lệ!”
Vương Hùng thốt khẽ, lặng lẽ mở túi, lấy ra bình ngọc thu lại giọt lệ đang rơi xuống đất.
– “Hơn bốn mươi năm sống – nó đã sinh linh trí.”
Hắn lẩm bẩm.
Con trâu khóc — không phải vì sợ chết, mà vì lòng trung thành bị phản bội.
Hắn hít sâu, hóa thân bằng Thất Thập Nhị Biến – Giả Hình Biến, thành một người phú thương áo gấm, đi trước chặn đầu đoàn người.
– “Phú gia kia, con trâu này ông bán bao nhiêu?”
Người phú hộ cười nịnh:
– “Ngài có nhãn lực tốt! Con trâu này theo ta 40 năm cực kì chắc khỏe nay ta muốn bán lò mổ giá năm mươi lượng bạc, nhưng ngài hỏi thì ta nhượng lại năm mươi!”
Vương Hùng chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống lượm một cục đá bên đường, bí mật vận pháp.
Hoàng Bạch Biến!
Viên đá hóa thành một khối vàng óng ánh, được khắc ngọc ấn nhỏ ở đáy.
Hắn ném qua tay:
– “Một thỏi vàng đủ chứ?”
Phú hộ trố mắt, rồi mừng rỡ chắp tay cúi đầu:
– “Đủ! Quá đủ!”
Không ngờ có ngày bán một con trâu được thỏi vàng, hắn vui vẻ buông dây, cười hớn hở đi thẳng về nhà, chẳng buồn nhìn lại.
Còn con trâu — lúc đầu còn khựng chân, nhưng khi ánh mắt chạm ánh mắt của Vương Hùng, nó lặng lẽ gục đầu, bước theo.
Không cần linh thú phù, không cần điều khiển. Nó hiểu, người này không phải phàm nhân, và cũng không phải kẻ ác.
Hắn khẽ vuốt lưng trâu:
– “Ngươi đã khóc. Có tiếc nuối. Ngươi đủ sức trả thù, đủ sức lao vào húc chết chủ nhân ngươi nhưng ngươi đã không làm vậy. Đi theo ta thôi, ngươi xứng đáng có cuộc sống tốt hơn”
– “Không cần linh căn, chỉ cần lòng không oán độc, là có thể tu hành.”
– “Từ nay, theo ta.”
Từ đó, hắn đặt tên nó là Ngưu Nhân – người từng là trâu, nhưng đáng hơn vạn người từng làm người. Sau này hắn sẽ dạy ngưu nhân thất thập nhị biến. Tương lai ngưu nhân trăm vạn năm sau chính là Ngưu Ma Vương người đại ca kết nghĩa của Tôn Ngộ Không, đó là lý do vì sau Ngưu Ma Vương cũng biết 72 phép biến hóa, vừa gặp Ngộ Không đã kết bái huynh đệ. Nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây giờ chúng ta tiếp tục câu chuyện của Vương Hùng.
Một kẻ như hắn, không muốn cô độc đi hết đoạn đường. Muốn dựng lại Lạc Minh Cốc, không thể chỉ có một người mạnh. Phải có đồng đội, có đệ tử, có những sinh linh từng bị bỏ rơi — cùng đứng lên.