Chương 199: Ngưu Nhân Hóa Hình – Đệ Tử Đầu Tiên

Khi hoàng hôn vừa buông, ánh nắng cuối ngày vắt ngang đỉnh núi mờ sương. Vương Hùng dẫn theo con trâu già tiến sâu vào một dãy núi hoang vắng – nơi linh khí nồng hậu mà ít dấu chân người.

Cả đoạn đường, trâu đi theo sau hắn một cách lặng lẽ, không còn than thở, không còn nước mắt. Nhưng ánh mắt lại tràn đầy kỳ vọng, như linh hồn đã được thắp sáng một ngọn lửa.

Đến chân một vách đá dựng đứng, Vương Hùng dừng lại, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu trâu.

– “Ngươi từng trung thành, từng chịu thiệt thòi. Nay có duyên cùng ta, cũng nên cho ngươi một hình hài xứng đáng.”

Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một viên đan dược màu nâu ánh kim – linh khí tỏa ra nồng đậm như muốn nuốt cả không gian.

Ngưng Hình Đan – loại đan chỉ luyện ra từ linh căn cao cấp, có thể giúp yêu thú hoặc động vật ngộ linh nhanh chóng hóa hình khi chưa đủ đạo hạnh.

Vương Hùng vung tay, viên đan rơi vào miệng trâu già.

Cùng lúc đó, hắn đặt bàn tay lên trán trâu, truyền vào một luồng linh lực trầm ổn, ấm nóng, dẫn khí đi khắp kinh mạch của nó.

ẦM!!!

Một tiếng nổ nhẹ vang lên trong thể nội con trâu. Lông đen rụng dần, xương cốt kêu răng rắc. Hơi thở của trâu dần trở nên nhịp nhàng như con người. Ánh sáng vàng từ linh đan lan ra, bao phủ toàn thân nó như một kén ánh sáng.

Chỉ chốc lát sau…

Một thân ảnh cao lớn dần hiện ra từ trong quầng sáng.

Một hán tử trung niên, vóc dáng cao hơn hai trượng, thân hình lực lưỡng, làn da đồng thẫm. Tuy ánh mắt còn ngơ ngác, nhưng thần thái lại toát ra vẻ chất phác, trung hậu.

Chính là con trâu – đã hóa thành người.

Người ấy nhìn hai tay mình, cúi xuống chạm đất bằng bàn chân thay vì móng, nước mắt rưng rưng.

– “Ta… ta là người rồi sao? Đây… là mộng?”

Giọng nói nghẹn ngào, thô ráp như chưa từng được thốt ra bao giờ.

Vương Hùng mỉm cười, đưa tay ra trước.

– “Không phải mộng. Từ nay, ta và ngươi có duyên sư đồ. Ta đặt tên ngươi là Ngưu Nhân – kẻ từng là trâu, nhưng giữ được nhân tâm hơn vạn người.”

Hắn nâng tay trái, điểm nhẹ một chỉ vào giữa trán của Ngưu Nhân.

Một luồng khí ấm từ đầu ngón tay chảy vào linh hải. Ký hiệu truyền thừa sư đồ khắc vào tâm mạch.

– “Ngươi là đệ tử đầu tiên ta chính thức thu nhận. Thân mang linh khí thổ hệ. Từ nay, ta sẽ truyền ngươi pháp môn phù hợp cùng đan dược hỗ trợ căn cơ.”

Ngưu Nhân bỗng ngồi phịch xuống đất, nước mắt lưng tròng, gục đầu lạy ba cái thật sâu.

– “Đa tạ sư tôn! Ân tái tạo này, từ nay dù có lên rừng xuống biển, dù tan xương nát thịt, đệ tử cũng không hai lời!”

– “Ngưu Nhân nguyện theo người tu đạo… lấy nghĩa làm gốc, lấy tâm làm đạo!”

Vương Hùng gật đầu nhẹ. Trong mắt hắn, khoảnh khắc ấy không có trâu, không có thú… mà là một người đệ tử chân chính.

Dưới ánh chiều tà, hai thân ảnh bước đi giữa triền núi rừng.

Một người thư sinh nho nhã, dung mạo tuổi đôi mươi, áo bào đen nhẹ bay trong gió.

Một người trung niên thân hình vạm vỡ, ánh mắt trong sáng, đi chân trần mà chẳng vướng bụi trần gian.

Một bước – là mở đầu một thế hệ mới.

Một bước – là khởi điểm của Lạc Minh Cốc trong hình dáng mới, nơi mọi sinh linh đều có quyền tu hành, không phân linh căn, không kể thân phận.

Và nơi đó… vừa có thêm một đệ tử đầu tiên.