Chương 200: Nhị Sư Đệ Chuột Nhắt – Ngọn Lửa Nhỏ Của Nghĩa Tình

Đêm về khuya, trấn nhỏ ven rừng chìm trong làn sương mỏng. Những ánh đèn leo lét dọc con đường đá cũ kỹ hắt ra tia sáng yếu ớt, chiếu xuống một tửu lâu đã đóng cửa từ lâu – “Vạn Hoa Lâu”.

Cách đây không lâu, nơi này từng rất náo nhiệt. Bên trong, có một tiểu nhị tên Lâm Tử Khánh, tuổi chỉ vừa hai mươi. Ngày ngày quét dọn, bưng bê, cuối giờ lại gom thức ăn thừa đựng trong lá chuối, mang ra sau quán đổ cho đám chuột sống dưới hầm bếp.

“Lũ nhóc kia, ăn mau, mai còn sức chạy nhảy.” – Tiếng cười nhẹ nhàng của hắn mỗi đêm đều vang vọng bên bờ tường mục.

Trong đàn chuột ấy, có một con… đặc biệt hơn tất cả.

Một con chuột lông xám tro, nhỏ nhắn, nhưng đôi mắt thì ngời sáng kỳ lạ. Nó đã sống được… mười năm.

Mười năm – tuổi thọ gấp mười lần loài chuột bình thường. Sống lâu khiến nó ngộ linh, tuy chưa thể hóa hình, nhưng đủ để hiểu lời người, nhớ ân tình.

Nó quý mến Lâm tiểu nhị – người duy nhất không coi lũ chuột như rác rưởi.

Thế nhưng… chuyện đời không ai lường được.

Một đêm nọ, một tên khách giàu có, họ Tưởng, say rượu quậy phá. Lâm Tử Khánh và ông chủ ra can, chỉ vì làm đổ bầu rượu quý của hắn… liền bị đánh tới chết ngay tại chỗ.

Tên Tưởng ỷ có tiền, mua chuộc quan viên, cuối cùng không bị kết tội. Dân trong trấn ai cũng oán nhưng không dám lên tiếng.

Còn đám chuột – từ đó đói khát.

Và con chuột già kia… nuốt không trôi mối hận.

Nửa đêm.

Dưới ánh trăng mờ, nó len lỏi vào bếp nhà họ Tưởng, bò lên hũ dầu hỏa dùng đốt đèn.

Rồi – phập!

Nó cắn rách bụng, để dầu thấm khắp thân thể nhỏ bé, rồi… tự mình nhảy vào ngọn đèn.

Bùng lên một tia lửa.

Nó biến thành mồi sống.

Mang thân cháy rực, nó lao ra như một bóng ma. Bàn chân bé xíu dẫm lửa quanh khắp sàn gỗ, rồi trèo lên giá vải, rồi bò qua kệ giấy tờ.

ẦM!!!

Lửa bùng phát. Cả dinh cơ nhà họ Tưởng cháy đỏ một góc trời.

Tên Tưởng gào khóc, nhưng hàng xóm chỉ đứng nhìn. Người người lắc đầu:

– “Trời có mắt.”

– “Ác độc làm chi, giờ gặp báo ứng rồi.”

Khi ngọn lửa nuốt trọn toàn bộ cơ nghiệp của hắn, thì con chuột… cũng chỉ còn là một tấm thân cháy sém, hơi thở tắt dần.

Nó lê bước… từng chút, từng chút một…

Cuối cùng, nó đến được mộ phần sau núi của tiểu nhị Lâm Tử Khánh – người bạn thân thiết nhất đời mình.

Trước bia đá cũ kỹ, con chuột nằm rạp xuống, máu và nước mắt hòa trộn.

– Chít… chít… ta… báo thù… được rồi…”

– “Ngươi chết… không oan… nữa…”

Tiếng nói không thành lời, chỉ vang vọng trong tâm thức.

Đúng lúc đó, hai bóng người bước ra từ rừng trúc.

Một là Vương Hùng – áo đen đơn sơ, khí tức trầm ổn như núi.

Một là Ngưu Nhân – hán tử lực lưỡng, từng là trâu, nay là đệ tử đầu tiên của hắn.

Vương Hùng dừng bước, ánh mắt trầm lại khi nhìn thấy con chuột thoi thóp. Hắn khẽ phất tay.

Linh lực màu lam xanh bao phủ lấy sinh mệnh yếu ớt ấy, tắt dần lửa cháy, ổn định kinh mạch.

– “Ngươi… biết báo ân.”

– “Dù là một sinh linh nhỏ bé… vẫn có đạo tâm.”

– “Thân xác bị giới hạn, nhưng ý chí lại rộng hơn cả biển trời.”

Con chuột nấc lên, đôi mắt ánh lệ như hiểu được những lời ấy.

Vương Hùng rút ra một viên Tụ Hồn Đan, viên đan màu xanh thẫm, đặt cạnh miệng chuột.

– “Ngươi… không cần chết.”

– “Theo ta – học đạo. Ngươi sẽ có hình người, có thân xác, có khả năng bảo vệ những kẻ như Lâm Tử Khánh.”

Hắn chắp tay, tụ khí làm ấn:

– “Từ nay, ngươi là đệ tử thứ hai của ta – Thử Nhất Nhược. Dù là chuột… cũng có thể tu thành chính quả.”

Ngưu Nhân quỳ xuống, cùng bái:

– “Tiểu sư đệ… hoan nghênh ngươi.”

Hai người, một chuột – đứng trước mộ bia đơn sơ. Không rực rỡ, không long trọng. Chỉ có chân tâm, và đạo nghĩa.

Từ hôm ấy, truyền thuyết bắt đầu lan xa – rằng có một đạo sĩ áo đen, đi khắp nhân gian, thu nhận những kẻ bị quên lãng… dẫn đường cho cả những sinh linh nhỏ bé đi về phía ánh sáng.