Chương 201: Thử Nhất Nhược – Rụng Lông Hóa Nhân

Trời vừa hửng sáng, sương mù vẫn còn vương trên tán lá trong khu rừng rậm phía Bắc Thiên Mộc Quốc. Vương Hùng dẫn hai đệ tử mới – Ngưu Nhân và con chuột xám tro nhỏ bé – tiến sâu vào trong núi, chọn một nơi linh khí dồi dào, vắng người, để luyện đạo sơ khai.

Con chuột vẫn đang nằm gọn trong túi áo hắn, thân thể cháy xém đã dần hồi phục, nhưng ánh mắt thì long lanh tràn đầy sinh khí.

Vương Hùng đặt tay nhẹ lên túi áo, khẽ nói: – "Ngươi, từ nay gọi là Thử Nhất Nhược. Họ Thử – vì ngươi vốn là chuột. Nhất Nhược – là một cái tên gợi nhắc thân phận thấp bé nhưng không thấp kém. Người đời xem thường chuột, nhưng ta xem trọng hành động của ngươi hơn trăm bậc đại tu sĩ."

Rồi hắn lấy ra một viên đan dược trong suốt như thủy tinh, bên trong có một luồng khí lam nhạt xoáy động như nước lũ. Viên này chính là Ngưng Hình Đan – loại đan quý giá hiếm có, chỉ dành cho linh thú đã ngộ linh trí, giúp chúng tạm thời hóa hình mà không cần vượt qua thiên kiếp.

Hắn đặt viên đan vào tay, nâng con chuột xám lên trước mặt.

– "Ngươi là thủy thuộc, chuột ngũ hành sinh ra từ hàn ẩm âm thủy. Từ nay ta sẽ dạy ngươi tu luyện thủy hệ công pháp. Ngươi chưa đủ đạo hạnh để độ kiếp hóa hình, nhưng viên đan này sẽ giúp ngươi tạm bước qua cửa đó."

Thử Nhất Nhược rưng rưng nước mắt, hai tay bé nhỏ run rẩy đón lấy viên đan, không nói được lời nào, chỉ cúi đầu quỳ mọp trên tay áo sư phụ.

– "Được rồi."

Vương Hùng điểm nhẹ một chỉ lên trán chuột.

Ầm!

Một luồng linh khí tỏa ra, cuộn tròn quanh thân con vật nhỏ. Lớp lông xám rụng xuống từng sợi, bay lơ lửng trong gió như bông tuyết. Cơ thể chuột bắt đầu rung động, các khớp xương lách cách chuyển động, tay chân dần dần dài ra, móng vuốt biến mất, da thịt nhú lên từng lớp.

Một ánh sáng trắng bao phủ toàn thân nó, rồi vụt tắt.

Giữa đám lá rừng còn ẩm sương, một bóng người thấp nhỏ đứng đó – chỉ cao chừng một mét rưỡi, dáng người nhỏ nhắn, nhưng hai mắt sáng rực như ánh sao. Làn da hồng hào, mái tóc bạc xù, khuôn mặt có phần ngây thơ, có phần tinh quái. Trên môi là một nụ cười ranh mãnh, để lộ hai chiếc răng cửa nhọn hoắt.

– "Đệ tử... Thử Nhất Nhược... đa tạ sư tôn đã có ơn tái tạo. Dù chết lần hai... cũng nguyện theo người lên trời xuống biển, không hối hận!"

Giọng nói lanh lảnh, khàn khàn, nhưng đầy quyết tâm. Nhất Nhược cúi rạp người, dập đầu ba cái vang như chuông đá.

Ngưu Nhân nhìn đệ đệ mới của mình, bật cười: – "Tiểu tử ngươi nhìn lanh lợi thật đó! Mặt mũi thông minh, khác hẳn ta năm đó."

Vương Hùng gật đầu hài lòng.

Từ xa nhìn lại, ba thầy trò đứng giữa rừng sâu là một tổ hợp thật kỳ dị:

Một người trẻ tuổi mặt như thư sinh, tóc đen dài buộc gọn, thân hình thanh tú, đạo cốt tiên phong – chính là Vương Hùng, sư phụ.

Một người đàn ông trung niên, thân cao hơn hai mét, vai rộng như cửa thành, mặt mũi chất phác – chính là Ngưu Nhân, trâu hóa thành người, ngũ hành thuộc thổ.

Một người đàn ông thấp bé, khuôn mặt chỉ như thiếu niên 15 tuổi, ánh mắt láu lỉnh, cử chỉ linh hoạt – chính là Thử Nhất Nhược, chuột hóa thành người, ngũ hành thuộc thủy.

Một người trí, một người lực, một người linh hoạt.

Ba người – ba mảnh ghép hoàn toàn khác biệt.

Thế nhưng chính Vương Hùng lại cảm nhận được một điều: đây không phải là sự lắp ghép ngẫu nhiên. Là thiên đạo an bài, hay là nhân quả của Lạc Minh Cốc từ kiếp trước kéo dài sang kiếp này?

Hắn lặng lẽ nhìn hai đệ tử rồi chậm rãi nói: – "Từ nay trở đi, các ngươi là đệ tử chính truyền của ta – đạo thống của Lạc Minh Cốc đời sau. Ta không chỉ muốn truyền cho các ngươi sức mạnh… mà muốn truyền cả đạo tâm. Không cần vội tu luyện, trước hết là giữ vững lòng."

Thử Nhất Nhược gãi gãi đầu: – "Sư phụ, đạo tâm... ăn được không?"

Ngưu Nhân phì cười, suýt té ngửa.

Vương Hùng bật cười lần đầu tiên trong nhiều tháng, khẽ vỗ vai hắn: – "Không ăn được. Nhưng giữ được nó, thì sẽ không bị ăn."

Ba người – bắt đầu tiếp tục cuộc hành trình. Nhưng từ hôm nay, không còn là một mình Vương Hùng nữa.