Trên đời, có những sinh vật sinh ra đã bị định tội chỉ vì hình dáng và tiếng kêu của mình. Trong số đó – quạ đen là kẻ oan khuất bậc nhất.
Quạ vốn là loài vật cực kỳ thông minh, linh cảm sắc bén, thính giác và thị lực vượt trội. Chúng thường xuất hiện ở những nơi có tử khí, vì đó là nơi xác thịt dễ tìm – nên người đời bảo chúng mang điềm gở, báo tử.
Nhưng mấy ai biết – kẻ chết vốn đến số, còn tiếng quạ chỉ là cảm ứng với vòng xoáy âm dương.
...
Tại một làng nhỏ tên Lạc Nha, ven biên giới phía Bắc Thiên Mộc Quốc, có một con quạ đặc biệt sống đã hơn năm mươi năm. Thời gian mài giũa linh khí, linh trí mở ra, nó đã hiểu được lời người, thậm chí còn tập nói được vài tiếng đơn giản như “Người xấu!”, “Người tốt!”, “Đi!”…
Một sáng sớm cuối thu, con quạ đang bay lượn tìm thức ăn thì bắt được mùi máu tươi – xác một con heo rừng vừa chết không lâu do bị sập bẫy mà chết.
Quạ đen chao cánh đáp xuống, chuẩn bị mổ phần thịt còn tươi để ăn. Nhưng ngay lúc ấy – một bóng người cưỡi ngựa bạch xuất hiện, áo lụa gấm, miệng cười nhẹ.
Tên hắn là Phạm Tú Nghĩa, một địa chủ giàu có, mặt mũi sáng sủa, miệng lưỡi dẻo ngọt, được người trong làng kính nể vì làm nhiều việc thiện – xây miếu, phát cháo mùa lạnh, giúp tiền cưới hỏi…
Nhưng hôm nay, hắn không có vẻ gì là thiện nhân.
Vừa thấy con quạ đang ăn xác heo rừng, hắn liền lấy đá ném mạnh: – “Con chim xúi quẩy! Biến khỏi đây!”
ẦM!
Một viên đá nện thẳng vào cánh trái quạ, khiến nó gãy gập. Phạm Tú Nghĩa hừ lạnh, xuống ngựa, kéo xác heo rừng lên lưng, không quên đá thêm một cái vào thân thể bé nhỏ đang quằn quại trong đất.
Quạ đen không rít lên, chỉ ghi khắc khuôn mặt hắn vào tận cốt tủy.
...
Trưa hôm đó, một tiều phu đi ngang – tên gọi Tần Dũng, khuôn mặt thô ráp, râu ria xồm xoàm, áo vá chằng vá đụp, đôi mắt dữ tợn khiến ai cũng tránh xa.
Nhưng chính người như thế… lại cúi người nhặt con quạ lên, gỡ đá vụn, nhẹ nhàng đắp lá thuốc, rồi đem về căn lều nhỏ dựng bên khe suối.
Mỗi ngày, anh chỉ ăn cháo loãng, vẫn cố dành phần cá khô bé xíu chia cho quạ. Cánh quạ được nẹp bằng tre con, băng lại bằng dây mây rừng, vết thương khô dần theo tháng.
Ba tháng sau – con quạ đã bay lại được.
Không rời đi, nó chọn ở lại cùng Tần Dũng. Mỗi ngày, nó bay lượn quanh núi, nhờ linh cảm trời cho, tìm được xác nai, thỏ, cáo vừa chết để chỉ cho tiều phu đem về. Cơm cháo dần đủ ăn, áo quần không còn rách. Căn lều thành nhà gỗ.
Ba năm trôi qua.
Tần Dũng đọc sách đêm đêm, nhờ tích góp, một ngày quyết định lên kinh ứng thí. Ít ai tin – một kẻ như hắn lại đỗ đầu hương, được tiến cử vào triều làm quan.
Quạ đen đứng trên nóc nhà nhìn bóng người khuất dần, trong tim bỗng thấy nhẹ.
...
Còn về kẻ tên Phạm Tú Nghĩa – con quạ không quên.
Từ lúc khỏi hẳn, nó bám theo hắn như oan hồn.
Mỗi lần hắn ra đường – một viên sỏi từ trên trời rơi trúng đầu.
Lúc cưới vợ – nó ỉa vào khăn hồng.
Đi hội chùa – nó chặn đầu kêu “Người xấu! Người xấu!” khiến bao người xì xào.
Ba tháng liên tiếp, Phạm Tú Nghĩa tức đến phát điên, thuê mười mấy thợ săn, lập bẫy giăng cung.
Một đêm, trên đường về, hắn thấy con quạ bay ngang qua rừng, liền hét lớn: – “Bắn!”
Vèo!
Một mũi tên xuyên qua thân quạ. Nó rớt xuống, máu chảy loang lá khô.
Thợ săn định đi nhặt xác, nhưng nghe thấy tiếng nói khe khẽ giữa rừng: – “Ân báo, oán trả... ta... đã xong…”
...
Ngay lúc ấy, một bóng người áo đen xuất hiện – Vương Hùng, dẫn theo hai đệ tử là Ngưu Nhân và Thử Nhất Nhược. Hắn vừa nghe thấy những lời cuối cùng đó, liền bước nhanh đến.
Thấy con quạ hấp hối, Vương Hùng đưa tay lên, truyền một tia linh lực, giữ mạch sống lại.
– “Một con quạ sống hơn năm mươi năm… đã có linh trí lại có đạo tâm, một khi đã có đạo tâm dù thiên địa cũng không thể ngăn cản ngươi tu hành.”
– “Ân đền oán trả, ân oán phân minh, ngươi phù hợp với Lạc Minh Cốc .”
Hắn rút ra một viên tụ hồn đan, hòa với dược thủy, nhỏ vào miệng chim.
Con quạ thở khò khè, đôi mắt đen mở dần.
– “Ngươi đi theo ta, ta sẽ dạy ngươi tu đạo!