Giữa lòng núi vắng, sương phủ trắng những cành thông cao vút, ánh nắng sớm chưa xuyên nổi qua lớp lá rậm rạp. Tại một thung lũng nhỏ được che kín bằng trận pháp ẩn linh, Vương Hùng cùng hai đệ tử – Ngưu Nhân và Thử Nhất Nhược – đứng quanh một bãi đất trống.
Bên cạnh hắn là con quạ đen già, thân thể run nhẹ, vết thương tuy đã lành nhưng khí tức vẫn hỗn loạn sau lần trúng tiễn.
Vương Hùng đặt tay lên đầu nó, giọng trầm tĩnh:
– “Ngươi báo ân, báo oán rõ ràng, chịu chết không oán, có linh trí, có đạo tâm. Từ nay… ta truyền ngươi pháp tu đạo.”
Hắn lấy ra một viên đan dược màu đỏ sậm – Ngưng Hình Đan.
Viên thuốc này chuyên dùng cho những yêu vật chưa đủ đạo hạnh nhưng đã ngộ linh, có thể giúp nhanh chóng ngưng tụ hình người, tiết kiệm mấy chục năm tu hành.
– “Uống đi.”
Quạ đen gật đầu, há mỏ nuốt lấy viên đan. Vương Hùng liền đưa tay trái đặt nhẹ lên đỉnh đầu nó, tay phải kết ấn, linh lực từ đan điền dồn vào qua từng kinh mạch tinh tế. Bốn phương tám hướng gió nổi lên, cuốn xoáy giữa bầu trời và đất.
ẦM!
Một vòng sáng hồng rực bao lấy thân thể quạ đen.
Lông vũ bắt đầu rụng. Hai cánh co lại, dần dần biến đổi thành tay. Đầu quạ nhỏ hẹp dài biến thành đầu người, mái tóc xám đen mọc lưa thưa, da thịt tái xám chuyển dần sắc hồng.
Hơi thở thay đổi – từ hỗn loạn sang trầm ổn.
Chỉ chốc lát sau… một người đàn ông tầm năm mươi tuổi xuất hiện giữa bãi đất, thân cao khoảng một trượng bảy (1m7), gương mặt hốc hác nhưng đôi mắt sắc lẹm, ánh nhìn sắc như đao. Hai hàng lông mày rậm vắt chéo, miệng hơi nhếch cười, ánh mắt đầy vẻ từng trải – khôn ngoan mà giảo quyệt.
Hắn quỳ sụp xuống, giọng khàn khàn như chưa quen khẩu hình:
– “Quạ… Quạ… Đa tạ… ơn tái sinh của sư tôn!”
– “Từ nay đệ tử… nguyện theo sư tôn… suốt kiếp… không phản bội!”
Vương Hùng gật nhẹ:
– “Ngươi, từ nay gọi là Ô Đạo – đạo lý của chim đen, lấy trí tuệ làm căn, lấy linh cảm làm dụng.”
– “Ngươi ngũ hành mệnh hỏa, ta sẽ truyền cho ngươi hỏa hệ công pháp – cũng là công pháp mạnh nhất của ta: Lôi Viêm Hỏa Biến. Ngươi có thiên tính cảm ứng tử khí, nếu kết hợp hỏa hệ đúng cách, sau này có thể luyện ra Tử Hỏa Phá Hồn – chuyên khắc tà niệm và sát khí.”
Ô Đạo run lên, ngẩng đầu: – “Đệ tử khắc ghi!”
Vương Hùng chỉ tay về phía hai người đang đứng cạnh:
– “Đây là hai sư huynh của ngươi.”
– “Ngưu Nhân – người theo ta đầu tiên, vốn là trâu già, ngũ hành thổ. Tính tình đôn hậu, lực bạt sơn hà.”
– “Thử Nhất Nhược – từng là chuột, thông minh nhanh nhẹn, giỏi nghe ngóng, mệnh thuộc thủy.”
Ngưu Nhân bước lên một bước, vái chào:
– “Ngưu Nhân bái kiến tam sư đệ.”
Thử Nhất Nhược đảo mắt, nhếch miệng cười tinh ranh:
– “Đại sư huynh vái mạnh thế làm đệ sợ. Nhị ca là Nhược thôi chứ không nhát đâu. Tam đệ – từ giờ chúng ta có ba người phụng sự một đạo.”
Ô Đạo nhìn hai người, khẽ nhếch môi cười.
Ba người – ba hình dáng khác biệt:
– Một thanh niên hai mươi, tiên phong đạo cốt, khí chất trầm ổn, áo đen đơn sơ mà toát ra thần uy – chính là Vương Hùng.
– Một đại hán trung niên bốn mươi, cao tới hai trượng, lực lưỡng, mặt mày chất phác – Ngưu Nhân.
– Một thiếu niên lanh lợi, khoảng mười lăm tuổi, cao chỉ 1m5, ánh mắt lanh như chớp – Thử Nhất Nhược.
– Và giờ, thêm một người – Ô Đạo – một lão nhân năm mươi, cao 1m7, mặt đầy mưu tính, tay chân linh hoạt, ánh mắt sắc bén.
Một tổ hợp kỳ lạ chưa từng thấy trên đời.
Vương Hùng lùi một bước, ánh mắt đảo qua ba người:
– “Đạo không phân giống loài, hình thể.”
– “Tâm có đạo – tất tu.”
– “Từ nay các ngươi là người của ta. Sau này dựng lại Lạc Minh Cốc, các ngươi chính là hộ đạo đầu tiên.”
Ba người đồng loạt quỳ xuống.
– “Đệ tử tuân mệnh!”
Dưới ánh hoàng hôn rực đỏ cuối chân trời, ba thân ảnh lặng lẽ theo sau một người áo đen.
Chưa ai biết… tổ hợp kỳ lạ ấy sau này sẽ làm rung chuyển cả tu chân giới.