Chương 204: Tứ Điều Răn – Mười Năm Bồi Đắp Một Mầm Đạo

Trên đỉnh núi Vân Cô, mây trắng lượn lờ quanh những rặng tùng xanh ngắt, gió sớm thổi qua khe đá khiến tiếng vang vang vọng như tiếng tụng kinh cổ xưa.

Vương Hùng đứng sừng sững trước ba đệ tử của mình – Ngưu Nhân, Thử Nhất Nhược, và Ô Đạo. Cả ba người đứng thành hàng, ánh mắt nghiêm trang, áo lam giản dị mà gọn gàng, trên ngực thêu chữ “Lạc”.

Hắn chậm rãi quay người, ánh mắt như xuyên qua thời gian.

Hắn nhớ tới Trư Trường Không – vị chưởng môn đầu tiên của hắn khi còn là một thiếu niên mới bước chân vào con đường tu đạo. Người đó chẳng phải cao nhân vô thượng, nhưng chính khí nghiêm minh, lấy đạo nghĩa làm gốc. Một câu nói của người năm ấy đã khắc sâu trong tâm khảm Vương Hùng tới tận bây giờ:

“Người học đạo trước tiên phải học làm người.”

Hắn hít sâu một hơi, quay lại nhìn ba đệ tử của mình:

– “Từ hôm nay, các ngươi chính thức trở thành đệ tử của ta – Lạc Minh Cốc hệ truyền nhân.

– “Nhưng trước khi học pháp, phải học đạo. Trước khi học pháp, phải học người.”

Giọng hắn bình thản, nhưng mỗi chữ như rơi từng tảng đá vào tim ba người:

– “Thứ nhất – tuyệt đối không được hại người vô cớ. Dù là phàm nhân hay tu sĩ, không ai có quyền sinh sát kẻ khác vì lợi ích hay cảm xúc.”

– “Thứ hai – nếu bị hại, có quyền phản kích. Không cho phép nhu nhược, càng không chấp nhận để đạo tâm bị sụp đổ. Nhẫn nhục không phải hèn nhát, nhưng nín nhịn không đúng chỗ chính là ngu si.”

– “Thứ ba – đồng môn ở đây, có người, có yêu, có ma, có tiên. Chỉ cần giữ đạo tâm, đều là đồng môn. Tuyệt đối không được tương tàn. Nếu kẻ nào phản bội, giết huynh hại đệ…”

Ánh mắt Vương Hùng vụt lạnh, tay phải điểm một chỉ xuống đất:

– “…ta sẽ đích thân rút gân, lột da, bẻ xương, xóa tên khỏi thiên đạo!

Ba đệ tử lập tức quỳ xuống, đồng thanh cúi đầu:

– “Sư tôn dạy bảo, đệ tử khắc cốt ghi tâm!”

Từ khoảnh khắc đó, trên đỉnh núi Vân Cô, chính thức bắt đầu mười năm yên bình nhất trong cuộc đời Vương Hùng kể từ ngày Lạc Minh Cốc bị diệt.

Suốt mười năm ấy, hắn không màng thế sự, không hỏi nhân gian, chỉ một lòng truyền đạo, dựng lại căn cơ cho một đời truyền nhân mới.

Ban ngày, ba người học chữ, đọc kinh, viết pháp văn, tu tập tĩnh tâm. Hắn tự tay chép lại hàng trăm cuốn kinh thư, đạo lý, cho chúng luyện viết từng chữ. Ngưu Nhân xuất thân là trâu – bản tính chất phác, học chậm nhưng rất kiên trì. Thử Nhất Nhược là chuột – thông minh nhanh nhẹn, phản xạ tốt. Ô Đạo vốn là quạ, từng trải năm mươi năm, khôn ngoan lanh lợi như người già. Vương Hùng để hai người sau hỗ trợ người trước, không chỉ học đạo mà còn học tình đồng môn.

Ban đêm, bốn thầy trò ngồi dưới trời sao, luyện thổ nạp hấp linh, điều tức linh khí vào đan điền.

Hắn dạy cho họ pháp môn cơ bản nhất của Lạc Minh Cốc – Ngũ Tinh Hồi Khí Thuật, phương pháp hấp thu linh khí từ ngũ hành tự nhiên, dung hòa mà không xung khắc.

Nhưng không dừng lại ở đó. Hắn còn dạy cho mỗi người một biến pháp sống còn trong Thất Thập Nhị Biến:

Giả Hình Biến – biến hình ẩn thân, giúp sống sót trong tình huống hiểm nghèo.

Độn Thổ Biến – tẩu thoát, di chuyển bí mật dưới lòng đất, phòng bị truy sát.

Hai phép này là căn cơ sinh tồn. “Người học đạo, không thể chỉ có đạo lý, mà phải biết bảo toàn mạng sống để còn thực hiện đạo tâm.”

Rồi tùy vào mệnh số từng người mà truyền công pháp riêng:

Ngưu Nhân – thổ mệnh, học Hậu Thổ Lưu Căn Tâm Pháp, lấy phòng ngự làm chủ, lấy sức mạnh áp chế đối thủ. Một quyền của hắn có thể xé đá, đập nát tường đồng.

Thử Nhất Nhược – thủy mệnh, học Thủy Ảnh Tàng Hình Quyết, luyện thân pháp khinh linh, ẩn thân trong hơi nước, khi ra tay như độc xà, khi lùi lại như sương mù.

Ô Đạo – hỏa mệnh, được ban truyền Diệm Hồn Kinh, chính là hỏa công pháp mạnh nhất Vương Hùng từng học, có thể biến ý niệm thành hỏa, thiêu đốt tà niệm kẻ thù.

Mỗi ngày, Vương Hùng tự mình kiểm tra đạo tâm từng người. Khi thấy Ngưu Nhân che chở hai sư đệ, thấy Thử Nhất Nhược dám lấy thân ra làm mồi nhử thú dữ, thấy Ô Đạo nửa đêm thức viết lại lời sư tôn để ghi nhớ... hắn lặng lẽ mỉm cười.