Chương 205: Giả Hình – Hình Đổi Nhưng Tâm Không Đổi

Buổi trưa, rừng sâu mây phủ, ánh nắng lọt qua tán lá chiếu xuống khu vực sân luyện pháp dưới chân vách đá, nơi ba người – một cao lớn uy mãnh, một lanh lợi nhanh nhẹn, một tinh ranh giảo hoạt – đang đứng xếp hàng nghiêm túc trước một người thanh niên áo đen, ánh mắt như biển sâu: Vương Hùng.

– “Hôm nay, ta dạy các ngươi luyện một biến trong Thất Thập Nhị Biến – Giả Hình Biến.”

– “Ai có thể nói cho ta biết… phép này ngoài để trốn tránh và ngụy trang, còn có tác dụng gì?”

Ngưu Nhân nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp: – “Sư tôn, con nghĩ… có thể dùng để mạo danh người khác đánh lừa địch.”

Thử Nhất Nhược gãi cằm: – “Có thể biến thành thức ăn để trốn trong bếp... ờ thì lừa ăn thêm phần!”

Ô Đạo nhướng mày, ngáp dài: – “Biến thành hình tu sĩ trà trộn vào tông môn địch

Vương Hùng bật cười, tay chỉ vào Thử Nhất Nhược: – “Ngươi thông minh. Nhưng chưa đủ.”

– “Phép này... trong lúc sinh tử, nếu dùng đúng, có thể chuyển bại thành thắng.”

Hắn khoanh tay: – “Thử Nhất Nhược, ngươi sợ gì nhất?”

– “Dạ… mèo.”

– “Vì sao sợ?”

– “Tại nó khỏe hơn, nhanh hơn, to hơn… Nếu con cũng to như nó, con không sợ!”

– “Tốt. Vậy giờ… dùng Giả Hình Biến, hóa thành mèo, rồi tới trong làng kia… trò chuyện với con mèo đen trong sân nhà phú hộ, rồi quay về.”

Thử Nhất Nhược gật đầu, kết ấn, toàn thân lóe sáng. Trong nháy mắt, hắn biến thành một con mèo tam thể mượt mà, râu ria đầy đủ, mắt long lanh như mèo quý tộc.

– “Đi đi.”

Nó phóng đi, lao về phía làng, hớn hở bước vào sân. Vừa thấy con mèo đen nằm ngủ bên chậu hoa, nó bước tới.

– “Meo~!”

Vừa dứt tiếng, con mèo đen bật dậy như lò xo, ánh mắt sắc lẹm, móng vuốt rít lên “grừ…!”

Thử Nhất Nhược cứng đờ, toàn thân lạnh toát, quay đầu chạy như điên về núi, chỉ trong vài hơi thở đã chui lại vào chân sư phụ.

– “Con… con không làm được!”

– “Ngươi là mèo, sao còn sợ mèo?”

– “Tại con… không to hơn nó!”

Vương Hùng khoanh tay: – “Vậy thử lại. Biến thành chó!”

Lần này, Thử Nhất Nhược biến thành một con chó vàng lớn, tai cụp, lưỡi thè, sủa “gâu gâu” rất dữ dằn, chạy tới cổng làng.

Vừa sủa vài tiếng, con mèo đen vẫn từ sân trước bước ra, không nói không rằng, tung một cái tát như chớp.

Bốp!

Chó vàng ôm mặt, rên rỉ, lại chui về chân sư phụ.

– “Đã là chó rồi… sao vẫn sợ?”

Thử Nhất Nhược cúi đầu: – “Có lẽ… con chưa đủ sát khí. Xin sư tôn cho thử lại lần nữa!”

Vương Hùng khẽ gật đầu.

Lần này, Thử Nhất Nhược vận linh lực, miệng niệm chú, hóa thành một con hổ toàn thân vàng vằn, mắt như đuốc, thân cao tới gần ba trượng.

Gầm —!!!

Tiếng hổ gầm rung chuyển cánh rừng, chim chóc bay loạn, cả Ngưu Nhân và Ô Đạo cũng rùng mình.

Hổ lớn tiến vào làng, tới trước sân nhà kia, nơi con mèo đen đang nằm. Lần này, nó bật dậy, run rẩy, rút vào góc sân, nhìn chằm chằm vào Thử Nhất Nhược với ánh mắt long lanh.

Thử Nhất Nhược vừa bước tới… ánh mắt chạm nhau.

Trong khoảnh khắc – tim hắn run lên, một nỗi sợ bản năng trỗi dậy. Hắn quay đầu… chạy như gió.

Về tới núi, hắn quỳ xuống, mồ hôi đầm đìa.

Vương Hùng lắc đầu:

– “Ngươi… có hổ hình, nhưng không có hổ tâm.”

– “Dù ngươi biến thành hổ, nếu trong lòng còn sợ mèo, thì dù có biến thành rồng cũng vẫn là con chuột run rẩy.”

Hắn quay sang cả ba:

– “Nhớ lấy. Khi gặp kẻ mạnh hơn, nếu chỉ biết lấy cứng chọi cứng, các ngươi sẽ thua.”

– “Giả Hình Biến không phải để mạnh hơn, mà là để lật ngược tình thế – dùng đúng hình, đúng sát khí, đúng điểm yếu kẻ địch.”

Ngưu Nhân gật đầu:

– “Con hiểu rồi. Sau này nếu gặp dế con sẽ biến thành gà

Ô Đạo cười khẽ:

– “Còn ta… nếu gặp chuột sẽ biến thành mèo ha ha, vừa nói vừa nhìn Nhất Nhược.

Chuột ta liếc nhìn hắn nghiến răng.

Cả ba cúi đầu, đồng thanh:

– “Tạ sư tôn chỉ điểm!”

Trên bãi đất, tiếng cười vang lên giữa thầy trò. Nhưng ánh mắt Vương Hùng vẫn xa xăm.

Trong lòng hắn, một câu nói dội lại:

– “Không có kẻ yếu. Chỉ có kẻ không biết điểm mạnh của mạnh mà thôi.