Chương 206: Rèn Lửa Sinh Tử – Hành Trình Đầu Tiên

Mười năm kể từ ngày ba đệ tử dị loại của Vương Hùng nhập môn.

Dưới sự hướng dẫn nghiêm khắc nhưng tận tình, cùng với các loại đan dược tinh khiết do chính tay hắn luyện chế, cả ba – Ngưu Nhân, Thử Nhất Nhược, và Ô Đạo Nha – đều đã bước vào cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng 7, 8.

Trong giới tu tiên, đây là tiến độ khiến không ít tu sĩ nhân loại ghen tị. Bởi vốn dĩ yêu tu cần thời gian gấp mười lần người thường để hóa hình, sau đó mới bắt đầu tu luyện, ấy thế mà bọn họ... đi trước kẻ khác ít nhất ba mươi năm.

Sáng hôm đó, trời vừa mưa rả rích. Vương Hùng gọi cả ba đệ tử đến trước sân.

Gió nhẹ. Lá rừng xào xạc. Ba người đứng thẳng trước mặt sư phụ, ánh mắt kiên định, thân thể tràn đầy khí tức mộc mạc nhưng ổn định.

– "Mười năm qua, ta dạy các ngươi đạo lý, chữ nghĩa, công pháp, kỹ năng sinh tồn. Nhưng đạo... không nằm ở câu chữ, mà nằm trong lằn ranh giữa sống và chết."

Vương Hùng vung tay, một bản đồ lơ lửng hiện ra giữa không trung. Hắn chỉ vào một vùng đỏ sẫm nổi bật trên bản đồ:

– "Nơi đây – gọi là Hoang Huyết Lâm. Một trong ba lục địa tàn khốc nhất trong mười nước trung đẳng. Là nơi tụ tập của các yêu tu cấp thấp, lang bạt, tàn sát lẫn nhau để giành từng tấc linh thổ."

– "Ở đó, mạnh sống – yếu chết. Không có đạo lý. Không có bảo vệ. Chỉ có... thực lực."

Cả ba đệ tử im lặng lắng nghe, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.

– "Là sư phụ, ta không thể bao bọc các ngươi suốt đời. Cái ta dạy – là ngọn đuốc. Nhưng lửa phải tự các ngươi nhóm lên."

Vương Hùng chậm rãi bước tới, lần lượt rút ba sợi tóc bạc óng ánh từ sau đầu, đưa cho từng người:

– "Mỗi sợi tóc này đều chứa ấn pháp Thất Thập Nhị Biến – Phân Thân Thuật."

– "Khi các con gặp nguy hiểm đến tính mạng, truyền linh lực vào sợi tóc này và đọc chú quyết ta đã dạy, phân thân của ta sẽ hiện ra cứu viện. Nhưng nhớ rõ..."

– "Chỉ dùng được ba lần. Mỗi người – một cơ hội."

– "Hãy suy nghĩ cẩn thận trước khi sử dụng. Bởi sau ba lần đó, chỉ còn các con tự cứu mình."

Ô Đạo nha – người đệ tử thứ ba, hóa hình từ quạ, ôm quyền cúi đầu:

– "Sư tôn... nếu con không chết, nhất định sẽ khiến thế nhân không dám xem thường đạo môn chúng ta."

Ngưu Nhân – trâu tu hóa hình – nắm chặt nắm tay thô kệch:

– "Sư phụ, dù dốt nát, con cũng sẽ cố sống sót trở về. Đánh không thắng... thì chạy. Nhưng chết... là không cho phép."

Thử Nhất Nhược – chuột tinh thông minh lanh lợi – mím môi:

– "Con không sợ chết. Con chỉ sợ... không về được gặp sư phụ."

Nghe vậy, Vương Hùng khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên chút ấm áp hiếm hoi.

– "Vi sư không cần các con thắng tất cả trận chiến. Ta chỉ cần các con toàn mạng trở về. Bởi chỉ kẻ sống... mới có cơ hội làm lại."

– "Từ đây... hành trình tu đạo thực sự bắt đầu."

Ba đệ tử quỳ xuống lạy chín lạy, đồng thanh:

– "Đệ tử ghi nhớ lời dạy. Nguyện sống chết có nhau, đồng sinh cộng tử. Nếu trái lời thề nguyện mãi mãi không thể tu đạo.

Vương Hùng nâng tay, ba đạo hào quang nhẹ nhàng phủ lên vai họ – là kết giới bảo hộ ngắn hạn, giúp che khí tức trong ba ngày đầu khi bước vào vùng nguy hiểm.

– "Đi đi. Sau mười năm, quay lại nơi này – ta sẽ chờ."

Ba thân ảnh rời khỏi rừng, tiến về phía tây bắc, hướng về lục địa tàn khốc nhất vùng – Hoang Huyết Lâm.

...

Còn Vương Hùng, sau khi đứng trầm ngâm rất lâu trước rừng, liền xoay người tiến sâu vào núi, chọn một hang động phong linh khí để bế quan, luyện đan và củng cố cảnh giới.

Trong lòng hắn thầm tính:

"Phân thân thuật chỉ cứu được ba lần. Nếu bọn chúng không tự vượt qua... thì mãi mãi không thể chấn hưng tương lai của Lạc Minh Cốc."

"Còn ta… cần mạnh hơn nữa. Nhanh hơn nữa."

Hang động đóng lại. Linh khí tụ về. Một giai đoạn mới – đã chính thức bắt đầu.