Chương 207: Sáu Tháng Máu Lửa – Từ Thú Hình Đến Nhân Hình

Sáu tháng trôi qua kể từ ngày ba đệ tử của Vương Hùng đặt chân vào vùng đất tàn khốc – Hoang Huyết Lâm.

Nơi này là vùng đất không có đạo lý, không có công bằng, không có thứ gọi là "thiện lương." Chỉ có mạnh sống, yếu chết. Ngày đầu tiên bước vào, bọn họ đã phải chiến đấu để giành từng gốc cây làm chỗ nghỉ, từng miếng da yêu thú làm áo che mưa. Và từng lần thở dốc... là từng bước tiến sát với ranh giới sinh tử.

Bây giờ, khi bóng chiều nghiêng dài lên sườn núi, một làn khói mỏng vờn lên từ giữa lùm cây rậm rạp.

Một bếp lửa nhỏ được nhóm từ vài khúc củi khô mục, phía trên là một xiên thịt yêu thú đang cháy xèo xèo, mỡ chảy xuống lách tách.

Ba bóng người ngồi quanh lửa.

Quần áo rách rưới, bụi bám khắp người, tay chân lấm lem, vết thương chằng chịt khắp thân thể. Mỗi người đều có thêm sẹo – những vết xước sâu do vuốt yêu thú, những vết chém do bẫy rừng, và những lằn bỏng do độc chướng.

Ngưu Nhân ngồi khoanh chân, khuôn mặt vuông vức như tạc, đôi mắt kiên nghị, đôi tay to bè cầm một khúc xương yêu thú đang gặm dở. Dù vết thương cũ chưa lành hẳn, gã vẫn lặng im, từng chút một chắt chiu dưỡng khí.

Thử Nhất Nhược – hình người như thiếu niên mười lăm, nhỏ con, mắt lanh, tay chân thoăn thoắt – đang dùng móng vuốt cắt nhỏ từng phần thịt nướng, chia đều vào ba phần.

Ô Đạo Nha – dáng lão nhân 50 tuổi, nhưng miệng cười khì, ánh mắt giảo hoạt – cầm miếng thịt nướng lên ngửi rồi nhíu mày: – “Hừ, thịt yêu thú gì mà hôi như vậy? Mùi tanh hơn cả bồn cá chết…”

Chuột nhăn mũi: – “Lão tam ăn không được thì đưa ta, ta đang đói.”

– “Biến! Miệng ngươi lúc nãy ăn ba miếng rồi, đừng tưởng ta không để ý!”

Ngưu Nhân đưa mắt nghiêm lại, giọng trầm: – “Được rồi, ăn đi. Ăn xong còn luyện khí, tối nay sương dày, không chừng lại có con nào đánh hơi tới.”

Lời chưa dứt, cả ba người chợt đồng loạt ngẩng đầu. Một luồng khí tức mờ nhạt lướt qua không trung. Là yêu khí… nhưng yếu, như một con báo linh mới mở linh trí.

Chuột nhún vai: – “Thôi, yếu thế thì để lão đại xử lý. Cho hắn tí vận động, không rỉ xương mất.”

Ngưu Nhân đứng dậy, cầm theo cây chùy đá to gần bằng nửa người. Gã cười khà: – “Chúng ta không muốn giết chúng, chúng lại muốn ăn thịt chúng ta”

Chỉ chốc lát sau, một tiếng rú vang lên rồi im bặt. Ngưu Nhân lững thững quay lại, vác theo một con báo linh trọng thương, ném xuống trước đống lửa như vứt bao cỏ khô.

...

Nhưng không phải lúc nào họ cũng ở nhân hình. Có những khi, để hành động trong rừng, cả ba biến về thú hình.

Một con trâu mộng to lớn – cơ bắp cuồn cuộn, sừng sáng bóng. Trên đầu nó là một con quạ đen mắt sắc như dao, cánh trái từng bị thương vẫn còn lông xám nhạt. Trên lưng là một con chuột nhỏ xíu, đang ngồi co ro trong chiếc áo vải vụn tự may.

Ba hình thái kỳ dị – kỳ dị đến mức nếu ai vô tình đi ngang qua, chắc chắn sẽ tưởng mình gặp ảo giác.

Nhưng ai nhìn kỹ… đều sẽ thấy trên thân ba con thú ấy – vết sẹo, vết chém, vết bỏng… chằng chịt như bản đồ sinh tử. Không phải vết thương để khoe, mà là chứng tích cho từng đêm không ngủ, từng đợt truy sát, từng lần suýt chết giữa rừng.

...

Một đêm, trời mưa tầm tã. Trong hang nhỏ dưới rễ cây đại thụ, lửa không nhóm được, cả ba nằm sát nhau sưởi ấm bằng thân thể.

Thử Nhất Nhược nói khẽ: – “Sư phụ bảo ‘ta không cần các con chiến thắng tất cả trận chiến, ta chỉ cần các con toàn mạng trở về.’”

Ô Đạo Nha bật cười: – “Khà... Chỉ câu đó thôi, ta cũng thấy ấm bụng hơn cả chăn lông.”

Ngưu Nhân nói đơn giản: – “Sống. Về. Là được.”

Rồi cả ba lặng im.

Không ai nhắc đến nỗi sợ. Không ai tỏ vẻ yếu đuối.

Họ biết – sinh tồn trong Hoang Huyết Lâm không phải nhờ phép thuật cao siêu, không phải nhờ linh lực dồi dào, mà nhờ ba chữ: sống sót được.

Và trong sáu tháng đầu ấy… ba con “yêu tu” – từng bị thiên hạ khinh miệt – đã dần học được cách đoàn kết bảo vệ nhau.