Chương 208: Vây Kích Trong Rừng – Hợp Công Phá Trận (Phần 1)

Trong một buổi chiều âm u, gió núi thổi qua từng tán cây rừng Hoang Huyết Lâm, ba thân ảnh kỳ dị bước trên đường mòn phủ đầy rêu mốc.

Thử Nhất Nhược – thân hình thiếu niên, miệng ngậm cọng cỏ khô, đang thoải mái ngồi trên vai trái của Ngưu Nhân, hai chân đung đưa như đang cưỡi voi.

Bên vai phải, Ô Đạo Nha – một con quạ đen, đang nghiêng đầu nhìn quanh, mắt đảo một vòng như thể nhìn thấy cả sâu bọ dưới đất.

Ngưu Nhân – thân cao hơn hai trượng, lưng vác đại chùy bằng đá, chân bước vững vàng, khí thế đậm chất "sơn dã cự linh".

– “Đường này yên bình quá…” – Thử Nhất Nhược lầm bầm – “Hơn nửa tháng không đụng độ gì cả, chẳng giống Hoang Huyết Lâm gì hết!”

Ngay khi tiếng nói vừa dứt, sát khí chợt xé toạc không khí.

Vút!

Một đạo kiếm khí mang theo mùi máu tanh xé gió lao đến. Ngưu Nhân gầm khẽ, nghiêng vai né đòn, đồng thời một tay giật Thử Nhất Nhược ra phía sau, tay còn lại đẩy Ô Đạo Nha vỗ cánh bay lên không.

Ầm!

Một cây đại thụ sau lưng họ gãy gập.

Bốn bóng người mặc trường bào trắng lướt ra từ bụi cây. Trên tay mỗi người là kiếm pháp khác nhau, trên ngực áo có thêu phù hiệu hình bạch hạc đang sải cánh.

– “Bạch Hạc Kiếm Môn?” – Ô Đạo Nha híp mắt – “Chính đạo vùng này à?”

Một tên trong nhóm bước lên, lạnh giọng:

– “Yêu tu hóa hình, lại còn dám công khai đi lại. Các ngươi đã đi vào tầm nhắm của bọn ta.”

Ngưu Nhân lên tiếng:

– “Đạo hữu, có lẽ ngươi nhầm rồi. Bọn ta chưa từng đối đầu, vì sao vừa thấy mặt đã hạ sát chiêu?”

– “Hừ! Đối với yêu quái tu đạo như các ngươi trái lẽ trời, không cần lý lẽ. Gặp là giết.”

– “Ơ… lời này có hơi khiên cưỡng rồi.”

Không ai đáp lại lời hắn, bốn kiếm tu đồng loạt xuất thủ.

Soạt! Soạt! Soạt!

Kiếm khí chém ra từ bốn hướng, hóa thành hình xé gió. Ngưu Nhân đạp đất, linh khí thổ bùng phát, hai tay như hai cột trụ đập xuống mặt đất tạo nên bức tường đất cao lớn chắn ngay phía trước.

Ầm ầm!

Ô Đạo Nha giơ tay kết ấn, từ trong miệng phun ra ngọn lửa đỏ rực như thiêu đốt không khí. Cánh tay hóa thành cánh quạ, vỗ mạnh một cái – ngọn lửa bắn ra thành hình quạt, quét qua rừng cây như một cơn lốc lửa.

– “Hỏa sinh Thổ – trợ ngươi một tay!”

Ngưu Nhân hét lên, linh thổ hấp thu hỏa khí, hóa thành giáp đá rực nóng bao bọc quanh thân.

Tuy nhiên, một tên địch dùng thủy hệ pháp quyết, phất tay một cái tạo thành vòi nước uốn lượn cắt ngang đám lửa, hóa giải công kích.

– “Chết tiệt! Bọn chúng có thủy tu khắc chế ta!” – Ô Đạo Nha nghiến răng.

Ngay lúc ấy, hai tên khác di chuyển vòng sau lưng định thi triển hỏa chú đánh lén.

– “Để đó cho ta!” – Thử Nhất Nhược quát nhỏ, thân thể nhỏ bé bắn ra như mũi tên.

Cậu rút tay kết pháp, triệu hồi dòng nước xoáy mảnh như tơ lụa, cắt ngang đường pháp ấn, khiến hai tên kia mất nhịp, pháp quyết tan vỡ.

– “Hừ, nhỏ mà nhanh.”

Cả ba vừa thủ vừa công, phối hợp nhịp nhàng. Một trâu đỡ, một quạ đánh, một chuột quấy phá – như một tam giác sống động giữa vòng vây.

Nhưng bốn kẻ kia vẫn ung dung vây bốn mặt, kiếm pháp không ngừng dồn ép.

Ngưu Nhân gầm lên:

– “Các ngươi là chính đạo, vì sao không nói lý? Chúng ta không thù không oán!”

– “Vì xác các ngươi đáng giá!”

Một tên cười lạnh – “Yêu tu hóa hình, thân thể là tài liệu luyện đan quý hiếm. Da, huyết, đan điền, thậm chí tóc và móng… đều là tài liệu linh cấp.”

Ô Đạo Nha nhếch mép:

– “Hừ, cái gọi là chính đạo… chỉ là vỏ bọc cho những kẻ ham quyền, mê lợi. Thấy người là muốn giết, gọi là trừ ma. Nhưng thật ra… các ngươi còn độc hơn cả yêu.”

Một đạo kiếm khí xẹt qua. Máu bắn ra từ tay Ngưu Nhân. Cả ba lùi lại sát nhau.

Trận chiến... mới chỉ bắt đầu.