Chương 209: Phá Thế Vây – Cường Địch Lộ Diện

Trong rừng rậm Hoang Huyết Lâm, khói lửa còn vương mùi cháy sém từ đợt giao chiến ban nãy. Cả ba yêu tu – Ngưu Nhân, Ô Đạo Nha và Thử Nhất Nhược – đứng quay lưng vào nhau, hơi thở dồn dập, ánh mắt vẫn cảnh giác tứ phía.

Tên thủy tu bên đối phương vừa bị Thử Nhất Nhược đánh trúng, toàn thân ướt sũng, linh khí loạn nhịp, khó mà xuất chiêu tiếp. Hai tên hỏa tu bị chuột nhỏ phá giải pháp quyết cũng đang loạng choạng lui về sau.

Ngưu Nhân nắm đại chùy, toàn thân bọc giáp đất ánh hỏa quang rực cháy, sải bước tiến tới như một ngọn núi di động.

ẦM!

Cây chùy quét ngang, va trúng bức tường phòng hộ của một tên địch. Lớp chắn bị vỡ vụn, tên đó phun máu văng ra xa.

– “Chính đạo?” – Ngưu Nhân gầm lên – “Các ngươi hèn hạ như vậy, cũng xứng gọi là đạo?”

Cùng lúc đó, Ô Đạo Nha trên không trung phất cánh bay vòng, miệng phun ra từng đợt hỏa cầu như mưa lửa đổ xuống. Mỗi cú vỗ cánh lại dẫn theo lốc xoáy hỏa diễm, khiến bọn địch liên tục phải dồn linh lực phòng thủ.

Dưới đất, Thử Nhất Nhược liên tục tung ra những đòn nước xoáy mảnh như kim tuyến, quấy phá pháp quyết, chặt đứt liên lạc linh khí của đối phương.

Trong khoảnh khắc, thế trận nghiêng hẳn về phía ba người. Đám tu sĩ Bạch Hạc Kiếm Môn lùi dần, mặt mũi nhợt nhạt.

– “Khốn kiếp... rõ ràng chỉ là ba con yêu tu!”

– “Không thể để bị ép lui như vậy!”

Ngay lúc thế trận gần như bị bẻ gãy, đột nhiên...

ẦM!

Một tiếng nổ trầm đục vang lên từ bìa rừng. Mặt đất rung lên nhè nhẹ, khiến cành cây rụng rào rào như mưa.

Từ giữa bóng tối lù lù xuất hiện một người mặc áo trường bào xám đen, khí tức âm trầm mà mạnh mẽ khác hẳn những kẻ trước.

– “Sư huynh!”

– “Trúc Cơ Kỳ... Trịnh sư huynh tới rồi!”

Ba người đồng loạt cúi đầu hành lễ.

Kẻ vừa đến tên Trịnh Kha – một trưởng lão hàng ngoài của Bạch Hạc Kiếm Môn, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Trịnh Kha nhíu mày nhìn trận địa, đảo mắt qua ba người đang đứng thủ thế ở trung tâm.

– “Một trâu, một quạ, một chuột... có thể khiến bốn người các ngươi rơi vào thế hạ phong? Vô dụng!”

Hắn giơ tay phải, linh khí tụ lại thành một thanh kiếm khí dài như hư ảnh, ánh tím lượn quanh.

Chỉ một chiêu, mặt đất dưới chân Ô Đạo Nha nứt toác. Hắn lảo đảo trên không, cánh bị thương một phần, lửa phun ra cũng suy yếu.

Thử Nhất Nhược lập tức chắn trước, tung ra nước xoáy dày đặc. Nhưng chỉ nghe một tiếng “Xoẹt!”, toàn bộ thủy ti bị chém nát như tơ giấy.

Ngưu Nhân hét lớn, giơ đại chùy đập xuống – nhưng chỉ nghe “Keng!”, cả người hắn bị đánh bật ngược ra sau, va vào thân cây khổng lồ, làm nó gãy đôi.

– “Ba kẻ này... không cần sống sót. Giữ lại xác toàn vẹn là được.” – Trịnh Kha lạnh giọng.

Thử Nhất Nhược mím môi, liếc nhìn sợi tóc cột trong áo – nhưng không động vào.

Không được... sư phụ nói, chỉ dùng khi tuyệt đối nguy cấp.

Ô Đạo Nha nhổ máu xuống đất, ánh mắt lộ sát khí: – “Lần đầu gặp Trúc Cơ… cũng tốt, để xem chính đạo mạnh đến mức nào!”

Ba người, một lần nữa... siết chặt hàng ngũ, chuẩn bị nghênh chiến.

Cuộc chiến thực sự – bây giờ mới bắt đầu.