Trận chiến tại Hoang Huyết Lâm tiếp tục căng thẳng. Dưới tán những cội huyết mộc rậm rạp, ánh sáng mặt trời xuyên qua tán lá đỏ au chỉ còn lác đác, khiến cả khu rừng như chìm trong ánh huyết quang ma mị. Tiếng binh khí va chạm, tiếng pháp quyết vang vọng không ngớt, như muốn xé toạc không gian.
Ba huynh đệ – Ngưu Nhân, Ô Đạo Nha và Thử Nhất Nhược – phối hợp nhịp nhàng, tạo nên một thế trận vững chắc trước sự tấn công của bốn tu sĩ Bạch Hạc Kiếm Môn. Ngưu Nhân đứng ở trung tâm, đôi tay to lớn đập xuống mặt đất, linh thổ từ dưới trồi lên, hóa thành tường chắn rắn chắc như đồng sắt. Ô Đạo Nha lượn vòng trên cao, phun ra từng luồng hỏa diễm, ngăn cản kiếm khí bắn tới. Trong khi đó, Thử Nhất Nhược di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện như u linh giữa rừng, công kích từ các góc độ hiểm hóc, khiến đối phương không kịp trở tay.
Cảnh tượng tưởng như hỗn loạn, nhưng mỗi đòn công – thủ đều có sự ăn ý kỳ lạ, thể hiện rõ sự hiểu nhau từ trong xương tủy giữa ba người. Dù đối thủ là đệ tử danh môn, có tu vi ổn định, nhưng lại không thể dễ dàng phá được vòng vây ba yêu quái liên thủ.
Giữa lúc trận chiến đang diễn ra quyết liệt, bất ngờ Ô Đạo Nha thu cánh, lao xuống như sao băng, áp sát một tu sĩ đang cố mở đường thoát. Trong chớp mắt, hỏa diễm quanh người hắn thu lại, thân hình biến đổi. Đôi cánh biến mất, vóc dáng thu hẹp, mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh sáng – Ô Đạo Nha đã hóa thành nhân hình! Hắn tung ra một cú đá cực mạnh, trúng ngay ngực đối phương khiến tu sĩ kia bay ngược, ngã nhào vào bụi cây sau lưng, miệng phun đầy máu.
Cả ba tu sĩ còn lại sững sờ, không ngờ một yêu quái Luyện Khí lại có thể hóa hình – năng lực chỉ thường thấy ở yêu tu đã đạt trình độ Hóa Yêu. Gương mặt họ lộ rõ sự đề phòng.
Ngay lập tức, tu sĩ Trúc Cơ của Bạch Hạc Kiếm Môn – một người trung niên với ánh mắt sắc bén – quát lớn: “Bày kiếm trận!”
Không cần nhiều lời, bốn người nhanh chóng dàn trận, chân đạp bộ pháp, tay vung kiếm quyết. Kiếm trận hình thành chỉ trong chớp mắt, bốn đạo kiếm quang bay lên, tạo thành hình tứ giác, vây chặt ba huynh đệ vào giữa. Kiếm khí từ bốn phía ép sát, linh áp nặng nề khiến không gian như đông đặc, mỗi hơi thở đều trở nên khó nhọc.
Ngưu Nhân nghiến răng, gầm nhẹ: “Chúng ta không chống được lâu…”
Thử Nhất Nhược lúc này rút ra một sợi tóc được gói kỹ trong bùa ngọc – tóc của Vương Hùng, sư phụ họ. Vừa được kích hoạt, sợi tóc phát sáng rực rỡ, hóa thành một phân thân ánh vàng, dáng người cao lớn, mắt sáng như sao, khí tức Trúc Cơ sơ kỳ tỏa ra uy nghiêm.
Ba huynh đệ đồng loạt quỳ xuống: “Sư tôn, cứu đồ nhi!”
Phân thân Vương Hùng chậm rãi bước ra trước, mắt nhìn quét các tu sĩ Bạch Hạc Kiếm Môn: “Đây là đệ tử của ta, các đạo hữu xin nương tay.”
Tu sĩ Trúc Cơ hừ lạnh: “Ngươi chỉ là phân thân Trúc Cơ sơ kỳ, lấy tư cách gì xin xỏ? Bao che yêu quái, cũng xứng tu đạo sao?”
Ánh mắt phân thân trở nên sắc lạnh: “Các ngươi luôn miệng nói chính đạo, nhưng đệ tử ta chưa từng mạo phạm, lại bị các ngươi vây đánh như hung tặc. Hỏi xem công đạo ở đâu?”
Không chờ đáp, phân thân Vương Hùng rút kiếm, linh lực bùng phát, thân ảnh hóa thành tàn ảnh, lao vào trận kiếm. Tiếng kim loại va chạm nổ vang như sấm dậy. Kiếm khí đan xen cùng linh lực, cuốn tung cỏ cây, tạo thành một cơn lốc cuồng nộ giữa rừng.
Lợi dụng thời cơ, Thử Nhất Nhược vung tay tung ra một đạo bùa “Ẩn Hành Phù”, lập tức màn khói dày đặc bốc lên, che phủ cả khu vực. Ngưu Nhân không chần chừ, tay phải túm vai Thử Nhất Nhược, tay trái nắm lấy cánh Ô Đạo Nha. Hắn quát nhẹ: “Độn!”
Ba thân ảnh chìm vào mặt đất, thi triển Thất Thập Nhị Biến – chiêu Độn Thổ – nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Một lúc sau, tại một khe suối cách đó vài dặm, ba người từ lòng đất trồi lên, thở dốc. Cả ba quần áo tả tơi, nhưng mắt vẫn rực sáng. Ô Đạo Nha siết tay, nghiến răng: “Bọn này chỉ giỏi ỷ mạnh hiếp yếu. Đợi chúng ta hoàn thành khảo luyện của sư phụ, nhất định quay lại báo thù.”
Ngưu Nhân bật cười: “Ngươi đúng là thù dai như quạ mà.”
Thử Nhất Nhược liếc sang: “Hắn vốn là quạ mà.”
Tiếng cười vang vọng giữa rừng, xua tan bớt sự căng thẳng.
Ô Đạo Nha trầm giọng: “Chúng ta chỉ còn hai lần cơ hội bảo mệnh. Lần sau phải cẩn thận hơn.”
Ba người nhìn nhau, ánh mắt kiên định – trận chiến này chỉ là bước đầu. Họ sẽ còn trở lại… và lần tới, sẽ không để ai dồn mình vào bước đường cùng nữa.