Chương 212: Hai Năm Rừng Máu – Ký Ức Vẫn Còn Mùi Răng Nan

Trên một mỏm đá lởm chởm giữa rừng già rậm rạp, ba thân ảnh nằm ngả nghiêng, thở dốc từng nhịp nặng nề như trút ruột.

Gió thổi qua những nhành lá nhuộm máu, mùi tanh nồng vẫn chưa tan, từng vết móng cào và nanh cắn vẫn hằn sâu trên thân cây, trên đất đá, và cả… trên da thịt họ.

Hai năm trôi qua kể từ đêm đầu tiên họ bước vào Hoang Huyết Lâm – ba tên yêu tu vô danh từng bị thiên hạ khinh miệt.

Hai năm... của máu, nước mắt, lửa đốt, bẫy rừng, vây giết, và cả tiếng tru man dại vừa mới qua đêm trước.

– “Mẹ nó…” – Ô Đạo Nha nằm sấp, một cánh bị rách nát, khò khè thở ra như hấp hối – “Cái thứ gì mà gớm vậy trời… lông như cáo, chạy như chồn, gào như sói, mà đuôi lại mọc gai?”

Thử Nhất Nhược vẫn chưa nói được câu nào. Máu từ tai chảy ra thành vệt, mắt mở không lên hẳn. Nhưng hắn vẫn cười.

Cười như một tên điên sống sót khỏi tai nạn tàu hỏa.

Ngưu Nhân là người duy nhất còn ngồi dậy nổi. Gã thở phì phò, mặt đất dưới mông vẫn còn rịn máu – không rõ là máu thú hay máu mình. Đại chùy vỡ mất nửa thân, giờ trông như cái chày chà gãy cán.

– “Không phải yêu thú.” – Gã khàn giọng – “Lũ đó... là hoang thú dị biến. Không có linh lực, nhưng thân thể lại như Kim Cương bất hoại. Cắn một phát… gãy nửa cây chùy.”

Ô Đạo Nha ngồi dậy bằng một cánh tay, rút từ ống tay áo ra một chiếc răng thú to bằng ngón tay cái, ánh bạc lấp loáng:

– “Này. Cái này cắm vào giáp sắt cũng thủng… Đệ đếm được ít nhất chín con như vậy. Mà là chỉ trong một đàn.”

Thử Nhất Nhược khò khè, cố gắng nói:

– “Chín con... mà chúng ta chỉ giết được một. Còn lại là chạy như chuột gặp mèo.”

Gió lại thổi. Trên những tán cây cao, từng chiếc lông xám bạc của loài thú kia vẫn còn bay lả tả như tuyết giữa ngày hè. Không gian xung quanh im lặng đến kỳ quái, như thể cả rừng đang nín thở sau cơn thịnh nộ của một đàn ác mộng.

Ngưu Nhân chậm rãi nhặt lấy khúc xương vai gãy của mình, ánh mắt trầm như núi đá:

– “Nếu không có Thổ Diệm Thuật ta mới học được từ bí pháp, và bùa khói của Chuột… chắc cả bọn đã bị róc thịt.”

Thử Nhất Nhược gật nhẹ, cười mếu:

– “Không ngờ hai năm tu luyện lại dùng để… chạy là chính.”

Ô Đạo Nha khoanh chân lại, cắn chặt răng rút từng gai độc còn cắm trong vai ra. Máu chảy ròng, nhưng hắn không rên lấy một tiếng:

– “Nhưng chính vì thế... ta giờ đây đã mạnh hơn hai năm trước.”

Ngưu Nhân nhìn hắn, rồi nhìn qua Thử Nhất Nhược – người gầy rộc, nhưng ánh mắt lại sáng hơn bao giờ hết.

Hai năm sống giữa rừng chết.

Họ từng bị vây bởi bầy linh hổ trong đêm sấm sét. Từng rơi xuống đầm độc không ánh sáng. Từng phải liếm sương để sống qua ba ngày không thức ăn. Từng bị chính đồng loại yêu tu khác đánh lén, trộm đan, đoạt pháp.

Và đêm qua… là thử thách lớn nhất: bầy hoang thú dị biến – loài sinh vật lẽ ra đã tuyệt chủng từ đại kiếp thứ ba, nay lại xuất hiện tại tầng sâu Hoang Huyết Lâm.

Chúng không có linh trí, không vận linh khí, nhưng tốc độ – sức mạnh – khả năng đánh hơi... lại vượt xa cả yêu thú hóa hình.

Một tiếng tru đứt quãng vang lên từ xa, khiến cả ba cùng khựng lại, ánh mắt đồng loạt nhìn về một hướng.

– “Còn đứa sống sót.” – Ô Đạo Nha nói khẽ.

– “Chạy không kịp với đàn.” – Thử Nhất Nhược thì thào.

– “Lúc này… là lúc để trả lại một phần nợ.” – Ngưu Nhân nghiến răng.

Không ai lên tiếng. Nhưng cả ba đồng thời đứng dậy, dù thân thể chưa kịp phục hồi, máu vẫn chảy, và gân cốt còn rạn.

Dưới ánh chiều đỏ như máu, từng bước chân của họ vang lên trên lớp lá khô, chậm rãi – trĩu nặng – nhưng tràn đầy sát ý.

Phía cuối mỏm đá, nơi tiếng tru kia vang lên lần nữa, ánh mắt một con thú đang dần hiện hình – lông xám bạc, mắt trắng, răng nanh lộ dài như lưỡi liềm.

Chương tiếp theo – trận chiến cuối cùng với tàn binh dị thú – sẽ là đoạn khép lại ký ức hai năm máu lửa, và cũng là khởi đầu cho một đẳng cấp mới.

Bởi sau khi thoát khỏi Hoang Huyết Lâm… bọn họ không còn là yêu tu thấp hèn.

Mà là… ba cơn ác mộng của cả vùng rừng máu.