Con thú bước ra từ làn sương mờ cuối rìa mỏm đá, thân hình to cỡ xe ngựa, lớp lông xám bạc phủ từ đầu đến tận đuôi, từng sợi dựng đứng như gai thép. Đôi mắt trắng dã không tròng, mũi liên tục phập phồng như đang đánh hơi máu mới.
Cả ba nhìn nhau. Không ai lên tiếng. Không cần chiến lược phức tạp. Lần này – không chạy nữa.
Ô Đạo Nha là người mở đầu.
Từ sau lưng hắn, hai luồng hỏa diễm hiện lên như đôi cánh rực cháy. Hắn lao xuống trước, miệng hét lớn:
– “Đòn đầu cho ta!”
Hỏa diễm xoắn lại, hóa thành hai thanh “liêm hỏa” lưỡi cong, chém chéo xuống đầu con dị thú.
ẦM!
Một tiếng nổ vang dội. Nhưng từ giữa làn khói bốc lên, thân hình con thú vẫn trơ trơ, lớp lông chỉ hơi xém nhẹ, chẳng rụng một sợi.
– “Không ăn!” – Ô Đạo Nha rít lên, lập tức vỗ cánh bay lùi lại.
Ngay lúc ấy, Thử Nhất Nhược lách mình xuyên qua khe đá, tay kết ấn như thiêu cháy ngón tay:
– “Thủy Tiễn – Tật Kích!”
Hơn chục mũi tiễn nước xoáy mảnh như kim châm bắn tới, nhắm vào mắt và kẽ chân con dị thú.
Phập! Phập! Phập!
Ba mũi trúng vào mí mắt. Dị thú gào lên, cả thân thể như một luồng lốc thịt điên cuồng lao về phía trước, đuôi quét ngang như roi sắt.
ẦM!
Một vách đá vỡ tan. Mảnh vụn bắn tung tóe. Ngưu Nhân đã sớm nhảy lên cao, chùy đá gãy được gắn thêm lưỡi rìu thô sơ, từ trên trời giáng xuống như sét:
– “Thổ Diệm – Trảm Kích!”
Cú đánh trúng vào vai dị thú, khiến nó trượt chân lùi lại vài thước. Lần đầu tiên, máu đen phun ra từ một vết rách trên lớp lông xám.
– “Có hiệu quả!” – Ngưu Nhân quát lớn.
Nhưng chưa kịp vui mừng, dị thú gầm lên như sấm. Miệng nó nứt ra thành bốn mảnh, lộ lớp răng cưa mọc chồng lên nhau, từ sâu trong họng… phun ra một đám khói tím!
– “Cẩn thận! Độc khí!” – Thử Nhất Nhược hét.
Cả ba tản ra.
Ô Đạo Nha lộn vòng, vỗ cánh tạo gió cuốn ngược khói, nhưng vẫn bị một chút ăn vào da – vai hắn xuất hiện đốm đen, bắt đầu rỉ nước vàng.
– “Đây không phải độc bình thường…” – hắn nghiến răng – “Là khí dị biến – hỗn hợp từ xác tu sĩ và máu yêu thú. Rừng này... bị nhiễm từ thứ gì đó rất bẩn thỉu.”
Ngưu Nhân gầm lên:
– “Vậy càng không để nó sống sót!”
Ba người đồng thời xuất thủ. Hỏa – Thủy – Thổ – ba nguyên tố quấn nhau thành hình xoắn ốc, lao thẳng vào miệng con thú. Nhưng dị thú không né tránh, nó… nuốt lấy đòn tấn công.
Một tia sáng lóe lên trong mắt nó.
Rồi... nó bắt đầu biến đổi.
Lông rụng từng mảng, da nứt ra như nổ khí. Một lớp vảy đen tím mọc lên từ dưới cổ, dọc sống lưng, hai chân sau phồng to như chân voi, toàn thân run rẩy như đang phát dục… hoặc hấp thụ linh khí.
– “Nó... cắn nuốt pháp thuật?” – Ô Đạo Nha kinh hãi.
Thử Nhất Nhược hét lớn:
– “Không được để nó hoàn tất biến dị! Nếu lên cấp... không ai ngăn được đâu!”
Ngưu Nhân không chần chừ. Hắn rút từ ngực áo một miếng lệnh bài gãy nát, chính là Ngưu Ấn sư phụ từng tặng trước lúc chia tay – bên trong chứa một Pháp Ấn Bộc Nguyên, có thể giải phóng toàn bộ linh lực trong vòng ba trượng – đổi lại là bị phế đan điền trong bảy ngày.
– “Chỉ cần giết được nó... ta chịu được!”
Gã cắm Ngưu Ấn xuống đất. Một tiếng “ẦM” như sấm động, mặt đất nứt toác, linh khí từ hắn bùng phát như núi lửa phun trào.
– “CHẾT CHO TA!!”
Một cột trụ đất nóng đỏ từ dưới đất đâm vọt lên, xuyên thẳng qua bụng dị thú, hất cả thân hình nặng nề lên trời như bao cỏ mục.
Trên không trung, Ô Đạo Nha đã đợi sẵn. Hắn rít mạnh:
– “Hỏa Liêm – Tịnh Diệt!”
Lửa chém đôi cổ.
Ngay khi đầu rơi xuống, Thử Nhất Nhược tung bùa:
– “Thủy Ấn – Niêm Phong Độc!”
Xoẹt! Một vòng nước lạnh phong ấn toàn bộ chất độc đang trào ra từ miệng dị thú.
ẦM!!!
Thân xác rơi xuống. Không gào. Không giãy. Chỉ là một vũng máu đen tím đang loang ra như mực tàu, nhuộm thẫm mặt đất.
Im lặng.
Ba người thở hồng hộc. Máu – mồ hôi – và bùn đất bết đầy người.
Dị thú – chết. Nhưng…
Thử Nhất Nhược nhặt lên một mẩu xương nhỏ từ trong vũng máu. Trên đó có một đường khắc kỳ lạ – không phải của thú.
– “Cái này… là ấn pháp luyện hóa.” – hắn nói khẽ.
Ô Đạo Nha cúi sát, nét mặt tối sầm:
– “Không phải dị biến tự nhiên… Có người – hoặc thứ gì đó – nuôi chúng.”
Ngưu Nhân siết tay:
– “Tức là… đàn thú kia, không phải tai nạn. Là bẫy.”
Cả ba nhìn nhau. Không ai nói thêm.
Chương sau sẽ là lúc họ truy lần dấu vết, mở ra tầng bí mật sâu hơn của Hoang Huyết Lâm – và kẻ đứng sau đám thú ác mộng.