Chương 214: Hồi Ảnh Trong Máu – Truy Sát Dưới Trăng Đỏ

“Đêm đó… là đêm trăng đỏ đầu tiên sau tám tháng khô máu.”

Thử Nhất Nhược ngồi trên tảng đá lạnh, mắt khép hờ, giọng khàn khàn kể lại.

Gió rít nhẹ trên đỉnh núi. Phía dưới là xác dị thú còn chưa kịp mục. Mùi máu vẫn còn tươi.

Hắn không kể cho ai nghe – chỉ kể cho chính mình, để không quên.

...

Đêm đó, họ vừa hạ trại ở bìa một thung lũng có dòng linh tuyền mờ nhạt, giữa rừng mù trắng phủ. Trăng vừa lên, đỏ au như máu mũi, đổ ánh sáng kỳ dị lên những tán cây nhuộm bạc.

Ngưu Nhân thì đang chẻ củi. Ô Đạo Nha đốt lửa bằng ngọn diễm lam luyện chế từ xương khô yêu trùng. Còn hắn – Thử Nhất Nhược – đang gọt vỏ một củ dược hoang tìm được trong khe đá, chuẩn bị nấu cháo.

Yên bình.

Lần đầu tiên sau nhiều tuần, không có thú, không có địch, không có cạm bẫy.

Cho đến khi... tiếng “lạo xạo” vang lên từ lòng đất.

Một – rồi hai – rồi mười – rồi trăm.

Tiếng móng vuốt cào vào đá, vào rễ cây. Tiếng nanh nghiến vào thân gỗ. Tiếng thở gấp gáp – không phải người. Cũng chẳng phải thú có linh trí.

Ô Đạo Nha là người nhận ra đầu tiên. Hắn dập lửa ngay lập tức, kéo cả hai ngã xuống đất, vùi mình vào đám lá khô.

Nhưng đã quá muộn.

Từ bốn phía rừng, những đôi mắt trắng dã bắt đầu lóe lên.

Một con... hai con... rồi nhiều không đếm xuể.

Chúng không phát ra tiếng động, chỉ có mùi tanh đến nghẹt thở – mùi máu cũ – mùi xương mục – và mùi của tuyệt vọng.

– “Không phải yêu thú.” – Ngưu Nhân thì thầm – “Không có linh lực… nhưng... thứ này, từng ăn người.”

Chúng tấn công.

Đồng loạt.

Không rít gào. Không tru lên. Chỉ cắn – xé – cào – cấu.

Bầy thú ập tới như thủy triều, dẫm nát cả trảng cỏ rộng. Trăng đỏ chiếu xuống, chỉ thấy lông xám và răng nanh chồng chất.

Ngưu Nhân lao lên chặn đầu. Gã như một ngọn tháp sống, đại chùy đập ngang xương sọ từng con, từng đợt. Nhưng máu bắn ra thì không kịp khô đã có con khác lấp vào.

Ô Đạo Nha lượn vòng trên không, miệng phun hỏa cầu, biến cây rừng thành tường lửa. Nhưng bọn thú... không dừng lại. Có con lao xuyên lửa, lông cháy bốc khói vẫn nhào vào như thiêu thân.

– “Chúng không sợ đau! Không có cảm giác sống!” – Ô Đạo Nha gào lên.

Thử Nhất Nhược thì không thể tấn công chính diện. Hắn lượn quanh viền chiến trường, thi triển “Thủy Ảnh Ản Thân”, đâm xuyên từng con một bằng tiễn nước – nhưng hiệu quả rất ít. Máu đen trào ra, nhưng chúng chẳng ngã.

Sau nửa canh giờ... cả ba đều bị thương.

Lúc ấy, có hơn năm mươi con – chưa tính những con bị đánh rơi chân, vẫn bò bằng hai tay để đuổi theo họ.

Rút lui.

Không có lựa chọn nào khác.

Họ chạy – vắt chân lên cổ mà chạy – lần đầu tiên kể từ khi bước vào Hoang Huyết Lâm, ba người không quay đầu lại.

Bầy dị thú bám theo không nghỉ. Chúng có thể chạy suốt đêm, không mỏi, không ngừng, không đói.

Ba người trốn vào một khe núi, dùng “Ẩn Hành Phù”, kết giới, rải độc trận, dựng giả ảnh… tất cả thủ đoạn đã học được trong hai năm đều lôi ra.

Vẫn không ngăn được.

Bọn thú đập vào vách núi, cào vào tảng đá, chui vào lỗ chuột, liếm từng vệt máu rơi. Chúng... đói khát linh khí của tu sĩ.

Suốt hai ngày hai đêm – không ăn, không ngủ – ba người sống bằng đan dược và thần kinh căng như dây đàn. Ngưu Nhân gãy xương vai. Ô Đạo Nha nhiễm độc khí, toàn thân lên mụn mủ. Thử Nhất Nhược... suýt bỏ mạng khi bị một con cắn vào cổ, nếu không có tấm phù hộ mệnh sư phụ từng nhét vào áo.

Ngày thứ ba… đàn thú đột nhiên rút lui.

Không ai hiểu vì sao. Chúng bỏ lại vài xác chết dị dạng, một con bị chính đồng loại cắn nát cổ. Trên xác đó… khắc một phù ấn kỳ dị, giống y như mảnh xương họ tìm thấy hôm nay.

...

– “Chúng không đi lạc.” – Thử Nhất Nhược lẩm bẩm – “Chúng được dẫn tới. Có kẻ đứng sau – kẻ đó... đang ‘thả chó săn’ thử máu chúng ta.”

Ô Đạo Nha từ phía sau bước lại, đặt tay lên vai hắn:

– “Hồi đó... ngươi không nói. Ta tưởng ngươi quên rồi.”

– “Không quên được đâu.” – Thử Nhất Nhược nhếch môi – “Tối nào ta ngủ, cũng nghe tiếng chân chúng chạy sau lưng.”

Ngưu Nhân đứng xa, vác chùy lên vai, gằn giọng:

– “Vậy lần này, chúng ta không chạy nữa. Tìm cho ra kẻ nào đang nuôi bọn này. Rồi... chặt đầu hắn.

Ba người nhìn nhau.

Gió lại nổi.

Dưới ánh trăng đêm nay – không đỏ, nhưng lạnh hơn đêm nào hết – những kẻ sống sót không còn run sợ.

Họ đã biến thành thợ săn.