Hoang Huyết Lâm – tầng sâu thứ ba, nơi từng tán cây cao ngất che khuất cả ánh trời, đất ẩm rễ mục, linh khí loãng đến gần như không tồn tại. Chính vì thế, không yêu thú hay tu sĩ nào chọn dừng chân tại nơi này.
Nhưng hôm nay, ba thân ảnh rách nát, máu me bê bết, vẫn dấn bước vào vùng đất tăm tối ấy – bởi dấu chân bầy dị thú biến dị... dẫn tới đây.
– “Chúng kéo nhau về hướng này.” – Ô Đạo Nha gằn giọng – “Chắc chắn có ổ, hoặc người điều khiển.”
– “Cũng có thể... là bẫy.” – Thử Nhất Nhược ngập ngừng – “Nhưng dù là gì, nếu đã quyết làm thợ săn, không được quay đầu.”
Ngưu Nhân lặng lẽ gật đầu. Gã không nói gì nhiều từ sau khi đánh chết con thú cuối cùng. Im lặng của gã… là sấm gầm đang chờ giáng xuống.
Họ đi đến một triền đá rêu xanh, nơi cây cối bắt đầu thưa thớt, và một hang động nứt ra từ lòng núi như miệng rắn đang há.
– “Hang này… có khí tức lạ.” – Ô Đạo Nha nhíu mày – “Không phải thú, không phải người. Mùi... hôi như máu phơi ba ngày rồi nướng lên.”
– “Còn có... mùi đan hương trộn mỡ động vật.” – Thử Nhất Nhược nghiêng tai hít – “Thứ mùi luyện pháp của yêu tu cao cấp.”
Ngưu Nhân không đợi thêm. Gã bước tới, giơ đại chùy gõ ba lần vào vách đá.
CỐC! CỐC! CỐC!
Tiếng vang lan xa... rồi một giọng khàn khàn như bị gãi bằng giấy nhám đáp lại:
– “Lũ ranh nào dám phá giấc ngủ trưa của lão tử? Không thấy bảng ‘cấm làm phiền trừ khi có mỹ nhân hoặc thịt rồng’ hả?”
Cả ba lập tức thủ thế. Một bóng người bước ra khỏi hang – dáng gầy gò, áo choàng vá chằng chịt, tóc bết từng búi như tổ chim, mắt sâu hoắm, da xám như tro bụi.
Y là yêu – không cần đoán.
Bởi trên cổ hắn đeo một sợi xương mèo, tay cầm thìa sắt dùng để... múc nhựa cây lẫn máu khô.
– “Các ngươi là ai? Không phải đám ‘Bạch Hạc Chính Đạo’ khốn nạn kia chứ?” – Lão nhìn ba người từ trên xuống, cười nham hiểm – “Ồ... không. Một trâu. Một quạ. Một chuột? Ha! Lại còn là yêu tu... trẻ con?”
Thử Nhất Nhược nghiêng đầu:
– “Ngươi là ai?”
– “Tên ta là Thập Độc Tản Yêu, tu hơn ba trăm năm, từng ăn tim ba vị luyện đan sư để học được thuật chế độc khí.” – Y đưa tay lên vỗ ngực. “Đệ tử đời thứ mười hai của U Linh Cốc, hiện tại thất nghiệp, đang sống bằng nghề nhặt xác dị thú bán cho thương nhân nhân loại.”
Ô Đạo Nha cười khẩy:
– “Giới thiệu kiểu đó là tự kê tội hay đang chào hàng?”
– “Tùy các ngươi hiểu.” – Thập Độc Tản Yêu ngồi phịch xuống, rút ra một cái đùi khô nướng – “Đám trẻ ranh các ngươi tới đây chắc chắn không phải để thăm lão. Nói đi, muốn mua gì, hỏi gì, hay là cần giết ai?”
Thử Nhất Nhược lấy từ túi ra mẩu xương dị thú có khắc phù ấn, ném tới.
– “Ngươi biết cái này không?”
Lão yêu ngừng nhai, cầm xương lên ngửi, rồi cười nhạt:
– “Hừ... ra là các ngươi gặp đám ‘Thú Linh Tạp Chủng’ rồi à. Xui thật. Bọn nó là sản phẩm thất bại của một trò chơi nguy hiểm đang thịnh hành mấy năm nay…”
– “Trò gì?” – Ngưu Nhân gằn giọng.
Thập Độc Tản Yêu chống cằm, mắt nheo lại:
– “Có một kẻ – không rõ là người hay yêu – đang dùng Hoang Huyết Lâm làm phòng thí nghiệm sống. Hắn bắt thú hoang, cho ăn xác tu sĩ, tưới linh khí thừa, khắc lên mình chúng phù ấn hắc tà cổ đạo. Mỗi con sống sót... sẽ trở thành sát khí biết đi.”
– “Hắn làm vậy để làm gì?” – Ô Đạo Nha hỏi.
– “Tạo ra... ‘vũ khí linh trí thấp’, không phản chủ, không mệt, không cần ăn linh đan. Hoàn hảo để dùng cho chiến tranh, săn bắt, hoặc đơn giản là... tiêu khiển.”
Thử Nhất Nhược nheo mắt:
– “Ngươi có biết ai đang làm không?”
Thập Độc Tản Yêu nhún vai, cắn một miếng đùi:
– “Chỉ biết có một cái tên... được bọn buôn linh nô thì thầm gọi là ‘Hắn Dưới Rễ’. Không ai thấy mặt. Nhưng bất cứ con dị thú nào có dấu ấn này... đều từng ghé qua khu rừng đen phía nam. Nơi không có tiếng chim. Nơi gió thổi... cũng lạnh hơn bình thường.”
Cả ba trầm ngâm.
Thập Độc Tản Yêu nhổ xương, lè lưỡi:
– “Cảnh báo luôn: nếu định mò xuống khu rừng đó... lo mà viết sẵn chúc thư. Kẻ nào sống sót ở tầng ba này không dám bén mảng. Trừ các ngươi – đầu óc chắc có đá.”
Ngưu Nhân đứng dậy, ánh mắt sáng rực:
– “Chúng ta có nợ máu. Phải đòi.”
Thử Nhất Nhược siết mẩu xương trong tay:
– “Và nếu tên ‘Hắn Dưới Rễ’ đó thật sự tạo ra bọn dị thú… thì hắn là cha đẻ của cơn ác mộng này. Phải chặt tận gốc.”
Thập Độc Tản Yêu bật cười ha hả:
– “Được. Nếu các ngươi không chết, nhớ quay lại kể cho ta nghe… ta thích nghe chuyện ‘thần chết bị ba yêu con đánh chạy’ lắm!”
Gió nổi lên.
Ba người không nói thêm. Họ rời khỏi hang đá, men theo hướng nam – nơi rừng đen sẫm, không ánh sáng, đang vẫy gọi.
Bóng tối chờ... nhưng lần này, họ bước vào không phải để trốn. Mà để tìm.