Chương 216: Rừng Đen Vô Thanh – Gió Cũng Không Dám Gào

Gió từ hướng nam thổi tới mang theo mùi đất mục, mùi máu cũ và thứ gì đó... không gọi tên được. Nó không thối, cũng chẳng tanh, nhưng khi đi qua da người lại khiến lông tóc dựng đứng.

Đó là mùi của bóng tối sống.

Ba thân ảnh lặng lẽ đứng trước ranh giới khu rừng – một vùng cây cối rậm rạp, lá không xanh mà đen ánh tím. Tán cây đan chặt vào nhau đến mức cả ánh sáng ban ngày cũng không len lọt. Chim muông biến mất, côn trùng không reo. Nơi đây... đúng như lời lão yêu đã nói – không một âm thanh nào sống sót.

– “Đây là... rừng đen?” – Thử Nhất Nhược khẽ giọng, nhưng chính hắn cũng cảm thấy lời mình vừa nói ra... như bị hút sạch.

Ô Đạo Nha chau mày:

– “Không gian nơi này... bị áp chế. Không phải kết giới. Là sinh khí bản thể – bản thân khu rừng đã trở thành một thực thể nuốt ánh sáng, tiếng động và... ý chí.”

Ngưu Nhân không nói gì. Gã bước tới, rút từ ngực áo ra một miếng vải nhỏ đã bạc màu – được cắt từ tay áo Vương Hùng trước lúc chia tay.

Gã buộc nó lên chuôi chùy đã nứt gãy.

– “Đi.”

Họ tiến vào rừng.

Ngay khi bước qua ranh giới, cả thế giới như đổi màu. Không còn xanh, không còn trời, không còn đất – chỉ có bóng tối bốn phía, và những thân cây đen như cột trụ dựng từ tro tàn.

Dưới chân là lá mục dày đến cả thước, mỗi bước đi đều phát ra tiếng “lụp bụp” như giẫm lên xác thịt. Nhưng âm thanh đó... cũng chỉ tồn tại trong một nhịp tim rồi biến mất, như bị hút mất giữa không gian quỷ quái.

Ô Đạo Nha vỗ cánh một cái, tạo ra một làn gió nhỏ.

Nhưng gió vừa rời khỏi người hắn... lập tức tan thành hư vô.

– “Không thể bay. Không thể truyền sóng âm. Không thể phóng pháp thuật đi xa.” – hắn lạnh giọng – “Đây là nơi giết người bằng sự tĩnh mịch.”

Thử Nhất Nhược lặng lẽ kích hoạt ‘Thủy Ảnh Phản Cảm Thuật’ – một loại phép cảm ứng sinh linh bằng hơi nước.

Không có gì.

Không linh khí. Không thú khí. Không dao động.

Nhưng ba người đều biết rõ: có thứ gì đó đang quan sát họ.

Và rồi... lần đầu tiên từ lúc vào rừng – một âm thanh vang lên.

“Lách cách... lách cách...”

Tựa như ai đó đang... gõ móng tay vào vách gỗ.

– “Bên trái.” – Ngưu Nhân lập tức xoay người, chùy vung ngang.

Một bóng đen vụt qua – mảnh, dài như dây leo – nhưng lại để lại vết rạch sâu đến tận xương trên tay hắn.

Thử Nhất Nhược phóng ra một tiễn nước – nhưng nó tan rã giữa không khí, như bị hút sạch linh khí.

– “Chết tiệt. Pháp thuật không giữ được hình thái ở đây!” – hắn nghiến răng.

Ô Đạo Nha lập tức lôi từ túi vải ra một chuỗi bùa lửa, kích nổ từng tấm một, tạo ánh sáng quanh ba người như một vòng tròn lửa mờ nhạt.

Ánh lửa lập lòe – và họ nhìn thấy nó.

Một thân ảnh cao gấp đôi người thường, người phủ da khô như giấy cháy, hai mắt lõm sâu tỏa ánh sáng xanh lục, và... gương mặt không có mũi, không có miệng.

Thay vào đó... là một ổ răng xoáy ở giữa mặt, đang quay tròn như đá mài.

– “Thứ này không giống thú... cũng không giống yêu.” – Ô Đạo Nha thì thầm – “Nó... như một xác chết bị ghép lại từ ba bốn chủng tộc.”

Ngưu Nhân gầm lên, bật Thổ Giáp toàn thân, lao thẳng tới.

ẦM!!

Gã đánh trúng – nhưng cơ thể đối phương như cao su khô, bị đánh dẹp xuống rồi lập tức bật lại.

Một cánh tay của nó vươn dài như roi, quấn lấy cổ Ngưu Nhân kéo ngược về sau.

Thử Nhất Nhược xoay người, cắt ngang bằng thủy ti – nhưng chưa kịp chạm đã bị tay còn lại của sinh vật kia đâm xuyên vai, ghim hắn vào thân cây.

Máu phun như mưa.

Ô Đạo Nha giận dữ, phun hỏa liêm chém đôi thân nó – lửa bùng lên, xương cháy khét lẹt.

Nhưng ngay sau đó... thân thể ấy bò trở lại, từng mảnh thịt khô ghép lại như sống.

– “Không thể...” – Thử Nhất Nhược rít lên – “Nó... là xác sống... nhưng có ý thức!”

Một giọng nói lạ vang lên – không từ miệng sinh vật, mà vọng trong tâm trí cả ba:

“Kẻ ngoài không nên đến nơi gốc rễ.”

“Kẻ mang máu sống... sẽ bị đất này nuốt.”

“Trở về... hoặc chết.”

Ánh sáng lửa lụi tàn.

Tiếng răng quay lại vang lên lần nữa.

Cả khu rừng... như đang cười.

Kẻ gác cửa... chỉ là khởi đầu.