Không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt của cả ba đã nói đủ.
“Không thể tha.”
Không phải vì nó tấn công họ. Mà vì chính nó là thứ đã khiến vô số sinh linh bị giày xéo, vặn vẹo thành quái vật. Họ là yêu tu – nhưng không phải thú vật. Họ có thầy, có đạo, có lòng tự trọng.
Và thứ trước mắt họ... chính là sự sỉ nhục của toàn bộ giống loài yêu hóa.
Sinh vật hai đầu, bốn tay, thân người xương khô, trên da đầy phù văn đen ngòm, đang bước lầm lũi tới gần, để lộ thêm bốn mảnh xác sống phía sau – như thể hắn là một tổ thể ghép từ các phần rời rạc.
Ngưu Nhân hít sâu một hơi, tay chùy hạ thấp, chân lún xuống đất:
– “Tam thức: Trâu Khiêng Núi!”
ẦM!
Gã phóng tới như hổ vồ, chùy quét từ dưới lên, mặt đất nổ tung từng mảng.
Sinh vật giơ một tay đỡ – gãy luôn tay.
Nhưng thay vì kêu đau, nó... bật ra tiếng cười lục cục, rồi mọc lại cánh tay trong nháy mắt.
– “Không cần linh lực. Tự tái tạo bằng oán niệm?” – Thử Nhất Nhược nghiến răng – “Nếu là vậy…”
Hắn chắp tay, nước trong không khí bắt đầu tụ lại, xoay vòng quanh thân thể.
– “Thủy Ảnh Ảo Thân – Nhị Dực Phân Ảnh!”
Bốp bốp! Hai phân thân nước tách ra từ cơ thể hắn, mỗi người đều cầm một chuỗi bùa dán sẵn.
Cả ba Thử Nhất Nhược đồng loạt lao tới, từ ba góc khác nhau, bắn Thủy Tiễn Xuyên Huyệt vào các khớp nối của sinh vật.
Sinh vật gầm lên, thân thể gập lại né trái, tay phải đập gãy một phân thân, nhưng… trúng bẫy.
– “BÙM!”
Bùa dán kích nổ, tạo ra lồng nước hút ép, làm nó co giật như bị bóp nghẹt.
– “Còn bây giờ!” – Ô Đạo Nha lượn vòng từ trên cao, kết ấn.
– “Liêm Hỏa – Phá Linh Diễm Vũ!”
Hai cánh hỏa chém thẳng xuống, giao nhau thành chữ X, nổ tung giữa đầu sinh vật.
ẦM!!!
Khói bụi tản ra. Đầu nó vỡ một nửa, nhưng… không chết. Từ trong cổ, một khối thịt như bào thai nở bung ra, khè khè tiếng cười:
– “Hành hình không đủ. Các ngươi... chưa từng thấu hiểu cơn đói của đất.”
Cả ba lùi lại.
– “Không chết?” – Ngưu Nhân thở mạnh – “Phải chặt tận gốc.”
Thử Nhất Nhược rút từ tay áo một mảnh lông bạc – sợi lông đuôi của chính hắn, từng thấm máu sư phụ khi truyền pháp.
– “Tổ hợp đi.”
Cả ba không cần bàn.
– “Tam Linh Hợp Thức – Phá Hư Trảm!”
Ngưu Nhân vỗ tay xuống đất:
– “Địa Hồn Kết Thể – Trâu Giáp Toàn Thân!”
Gã biến thân cao ba trượng, sừng cứng như thép, thân thể phủ giáp đá khổng lồ.
Thử Nhất Nhược nhập vào cánh tay trái Ngưu Nhân, trở thành dòng nước linh bao phủ toàn bộ giáp, tạo ra lớp tăng tốc và làm dịu va chạm.
Ô Đạo Nha cười khẽ:
– “Chém một lần rồi… để ta đốt linh hồn hắn.”
Hắn nhập vào sừng phải của Ngưu Nhân, hóa thành Hỏa Hồn Diễm, khiến giáp đá đỏ rực.
– “Xông!”
ẦMMMMM!!!
Ba lực hợp nhất – Trâu Giáp xông tới, như một ngôi sao đỏ rực xuyên qua bóng tối, sừng đâm thẳng vào lõi xác sống.
Phần thân giữa không kịp phục hồi. Nó rú lên, cả bốn tay vung loạn, nhưng không thể ngăn được cuộc va chạm cuối cùng.
– “Liên Kết – Toái Linh Thức!”
ẦMMMMMMMMMMMMMMM!!!
Một vụ nổ hình xoắn tròn. Lửa, nước, đất quấn lấy nhau, nghiền nát tất cả phù văn đen.
Xác sống vỡ tan.
Pháp ấn tan thành bụi, một cốt lõi tím đen bay lên từ tro – giống như trái tim bị bóp méo.
Thử Nhất Nhược nắm lấy nó, niệm chú, rồi bóp vỡ.
Linh áp lập tức tiêu tan.
Không gian nặng nề trong khu rừng... dịu lại. Ánh sáng yếu ớt của ban ngày rọi xuống – lần đầu tiên sau bao năm.
Ô Đạo Nha thở dài:
– “Không biết giết được bao nhiêu thứ. Nhưng ít ra... một ổ đã bị san bằng.”
Ngưu Nhân ngồi bệt xuống:
– “Giá như sư phụ thấy cảnh này...”
Thử Nhất Nhược cười mệt:
– “Thì chắc sẽ vỗ đầu chúng ta rồi chửi: ‘Ba đứa ngu này không biết giữ mạng, nhưng... làm đúng lắm.’”
Cả ba nhìn lên trời.
Lá vẫn đen. Rừng vẫn lạnh.
Nhưng… tĩnh lặng này là của họ tạo ra.