Sau trận chiến sinh tử, khi ánh sáng ban ngày bắt đầu rọi xuống khu rừng đen vừa được “giải phong,” ba người không lập tức rời đi.
Ngưu Nhân thở ra khói, lưng dựa gốc cây cháy sém:
– “Nơi này còn nhiều dấu vết. Không đi đến cùng, không yên tâm.”
Ô Đạo Nha gật đầu, đưa tay quẹt máu trên môi, rồi lặng lẽ nhìn về tảng đá lớn nơi con xác sống từng chui ra. Dưới chân tảng đá ấy... là một lỗ hang ngầm, bên ngoài khắc đầy ký hiệu phong ấn tà dị, nhưng khi kiểm tra kỹ, bỗng thấy một điểm quen quen.
– “Khoan.” – Thử Nhất Nhược cau mày, chỉ vào góc vách – “Ký hiệu này… ta từng thấy trong một quyển đan phổ ghi chép của chính đạo.”
– “Chính đạo?” – Ô Đạo Nha nhíu mắt.
– “Ừ. Ký hiệu xác nhận đan dược hợp chuẩn. Được dùng ở vùng Tây Thổ – nơi có một tông môn nhỏ tên Hạo Chân Môn.”
Ngưu Nhân lập tức đứng bật dậy:
– “Không thể nào… Một môn phái chính đạo mà liên quan đến cái ổ luyện xác thú này?”
Không ai trả lời, nhưng cả ba đều bước xuống hang ngầm. Đường hầm dốc đứng, sâu hun hút, vách đá lởm chởm khắc đầy phù văn – nhưng xen giữa là những nét khắc vuông vức, chỉ có tu sĩ chính phái quen quy tắc mới vẽ được.
Chẳng mấy chốc, họ đến một gian động rộng hình bán nguyệt, bên trong là mùi tro bụi, máu khô và… mùi thuốc.
Thử Nhất Nhược cúi xuống nhặt một chiếc lọ ngọc vỡ, trên nắp còn dấu khắc chữ “Hạo” kiểu chính tông.
– “Xác nhận rồi. Đây là đan dược hồi khí của Hạo Chân Môn. Loại dành riêng cho đệ tử luyện khí.”
Gần đó, Ô Đạo Nha cạy ra một cái rương mục. Bên trong không phải vàng bạc hay pháp khí – mà là một cuộn trục ghi chép.
Hắn mở ra đọc:
“Ngày thứ 57 khảo nghiệm – nhóm thứ tư tiến vào khu rừng đen, gồm năm đệ tử luyện khí hậu kỳ. Mục tiêu: giết dị thú số 83, lấy sừng và mắt để nộp tài liệu. Ghi chú: không được phá hủy cốt lõi để phòng dùng lại.”
“Ngày thứ 60 – nhóm thứ hai thiệt mạng ba người, hai mất tích. Nhận định: do bất tuân chiến lược dẫn dụ. Đề xuất: điều chỉnh đợt sau, chỉ chọn đệ tử biết giữ khoảng cách và không do dự ra tay sát sinh.”
Thử Nhất Nhược nắm chặt cuộn trục, mắt lấp lánh sát khí:
– “Chúng coi đây là... trò chơi săn yêu thú. Không, là thí nghiệm. Chọn đệ tử trẻ, ném vào hang hùm, để chúng giết – hoặc bị giết – đổi lấy tài liệu luyện đan, rèn pháp.”
Ngưu Nhân giọng khàn:
– “Bọn chúng gọi chúng ta là quái vật... Nhưng chính chúng mới là kẻ vô nhân tính.”
Ô Đạo Nha lật ra một trang cuối – là sơ đồ:
Một căn cứ tạm dưới lòng đất, chia thành các khu: chuồng nhốt dị thú, phòng giải phẫu, lò luyện xương, kho chứa cốt lõi, và đặc biệt là một dòng chú thích nhỏ:
“Lối đi ngầm dẫn về phân đàn phía nam Hạo Chân Môn.”
– “Có cả căn cứ phụ?” – Thử Nhất Nhược nghiến răng – “Không phải ngẫu nhiên. Chúng đã chuẩn bị từ lâu.”
Ngưu Nhân nhìn gian động phủ đầy bụi tro, bỗng thở dài:
– “Bao nhiêu con yêu... bị ném vào đây, xé xác, cắt xương, lột da… để đổi lấy vài cái danh hiệu cho đệ tử ‘chính đạo’?”
Ô Đạo Nha ngồi bệt xuống, nhặt lên một mảnh xương bị khắc loằng ngoằng:
– “Tổ phụ ta từng nói: ‘Là yêu – không đáng khinh. Là người – chưa chắc đáng tin.’ Bây giờ… ta tin rồi.”
Thử Nhất Nhược đứng lên, nhìn thẳng vào hai huynh đệ:
– “Ta không sợ đám dị thú. Ta cũng không sợ chính đạo. Nhưng ta sợ… chúng tiếp tục làm chuyện này mà không ai biết.”
Ngưu Nhân siết tay:
– “Nếu là chiến trường... ta không ngán. Nhưng đây là lò sát sinh. Vậy thì – ta phá lò.”
Ô Đạo Nha nheo mắt:
– “Đường ngầm về phân đàn phía nam, các ngươi nghĩ gì?”
Thử Nhất Nhược rút thanh chủy thủ xương thú, đâm xuống đất:
– “Đi. Đốt sạch gốc rễ. Xóa tan căn cứ. Chúng ta – là yêu – nhưng có đạo.”
Ngọn đèn đá cuối hang chập chờn cháy lên. Trong ánh lửa, ba chiếc bóng... đổ dài trên vách đá, từng bước tiến sâu vào đường hầm – không quay đầu.
Trên vách, nơi cuộn trục từng treo, chỉ còn sót lại một dòng chữ nhỏ, lờ mờ do ai đó khắc lên:
“Giết một con thú… dễ. Diệt một cơn ác mộng… không đơn giản thế đâu.”