Chương 219: Cánh Quạ Kêu Ngưng – Thí Luyện Chưa Tàn

Đường hầm dẫn vào phân đàn phía nam mở ra mùi đá lạnh và hơi thở rục rã. Phía xa, là ánh sáng le lói – có thể là lửa trại, hoặc kết giới. Cả ba đã thủ thế, sát khí bốc lên.

Nhưng đúng lúc ấy – một tiếng “quạ” sắc lạnh vang lên.

“Quạ!”

Tiếng kêu ấy không chỉ là âm thanh. Nó là mệnh lệnh.

Ô Đạo Nha hạ tay, ngẩng đầu lên. Đôi mắt thường giảo hoạt giờ đây trở nên cực kỳ nghiêm túc, thậm chí có chút tang thương.

– “Dừng lại.”

Ngưu Nhân nhíu mày:

– “Sao?”

Thử Nhất Nhược cũng chau mày:

– “Ngươi là người hăng nhất vụ này mà?”

Ô Đạo Nha gật nhẹ:

– “Đúng. Ta hận. Còn hơn cả các ngươi. Nhưng... ta nhớ lời sư phụ.”

Hắn lấy từ cổ áo ra một miếng lệnh bài nhỏ bằng đồng thau – bên trên khắc dòng chữ nắn nót:

“Kẻ sống sót – mới có tư cách trả thù.”

– “Sư phụ đã nói. Trước khi đủ mười năm – không được liều mạng. Hôm nay, nếu ta bước tiếp, ta đang phản lại lời Người.”

Ngưu Nhân siết nắm tay:

– “Còn công lý? Còn những xác yêu bị cắt xẻ, đóng chai?”

– “Công lý mà chết theo ta, thì chỉ còn thây ma.”

Thử Nhất Nhược cắn răng, nhưng cuối cùng... cũng chậm rãi gật đầu.

– “Vậy thì... ghi nhớ. Không quên. Nhưng chờ.

Ô Đạo Nha quay người, lặng lẽ đi trước. Giọng hắn vang khẽ nhưng chắc như đinh đóng:

– “Chúng ta... sẽ trở lại. Khi đã đủ mười năm. Khi mỗi người trong chúng ta – có thể một mình đánh sập cả tông môn. Khi đó, mới là phán quyết.

Ba bóng lưng khuất dần trong hành lang đá lạnh. Họ không tháo kết giới. Không để lại ký hiệu. Họ muốn Hạo Chân Môn không biết rằng mình đã bị nhìn thấu.

Ba ngày sau.

Giữa một sơn cốc tách biệt, dưới tầng sâu thứ tư của Hoang Huyết Lâm – nơi có gió xoáy thổi ngang vách núi và mây độc vần vũ quanh năm – ba huynh đệ đã dựng trại.

Ngưu Nhân vác đá dựng lò luyện khí. Ô Đạo Nha đào hố đặt bẫy thú. Thử Nhất Nhược treo bùa cảm ứng quanh chu vi để canh giữ.

Họ... trở lại thí luyện.

Không còn là chạy trốn như hai năm trước. Cũng không là nóng máu như mấy ngày gần đây.

Họ đã biết chọn thời điểm.

– “Đợt tới, ta muốn tập trung nâng linh căn thổ. Muốn gộp khí giáp với tấn công, không để bị động nữa.” – Ngưu Nhân nói, vừa trộn đất, vừa nhét vào khuôn gỗ chế linh đan thổ nguyên.

– “Ta thì sẽ nâng chiêu phân ảnh thành cấp ba. Tách ra ba thân cùng thi pháp – vừa đánh, vừa phá bẫy, vừa khống chế.” – Thử Nhất Nhược vừa nói, vừa vẽ vòng thủy kết.

– “Còn ta…” – Ô Đạo Nha đang hơ tay trên đống than cháy – “...sẽ luyện lại cánh. Lần trước bị đốt một phần, chưa mọc lại hết. Ta muốn biến cánh thành pháp khí luôn – vừa bay, vừa cắt, vừa phóng chiêu.”

Ba người không chỉ luyện. Họ thi đấu tay đôi, xen kẽ công thủ. Họ tự gài bẫy nhau, phá kết giới của nhau, rồi tái tạo lại.

Có hôm, Thử Nhất Nhược bị hố đá chôn sống một buổi chiều. Có hôm, Ngưu Nhân ăn bùa độc suýt nôn máu ra sỏi. Có hôm, Ô Đạo Nha bị chính mình chém trúng... vì cánh phát động chậm.

Nhưng sau mỗi lần như vậy, họ lại cười.

Không còn là ba đứa trẻ yêu tu hóa hình bỡ ngỡ trước nhân loại.

Không còn là những kẻ rụt rè trước đạo lý đúng – sai.

Bây giờ, họ là ba hung linh nhỏ tuổi – mang mầm sống, và cả lửa phục thù.

Buổi tối, quanh đống lửa, họ không kể chuyện về Hạo Chân Môn. Họ kể những trận thoát chết. Những lần té sông, lạc đường, bị rắn rừng rượt.

Và có lúc, họ cùng im lặng nhìn lên trời.

Một trong ba nói khẽ:

– “Không biết sư phụ đã ra khỏi bế quan chưa.”

Một người khác đáp:

– “Nếu Người ra rồi, chắc chắn đang nhìn xuống – lắc đầu, cười, rồi lại luyện tiếp.”

Người còn lại vỗ vai cả hai:

– “Không sao. Ba năm nữa thôi. Khi mười năm đủ – chúng ta sẽ cùng nhau... đứng trước Người, kể lại từng vết sẹo.”

Trong bóng đêm, tiếng cười vang lên.

Không còn là tiếng cười hồn nhiên.

Mà là tiếng cười... của những kẻ sống sót.