Chương 220: Long Môn Triều Hội – Cá Trê Ngẩng Mặt Nhìn Mây

Bảy năm bế quan dưới động Lạc Minh, gió vẫn thổi, nước vẫn chảy, nhưng tu vi Vương Hùng vẫn đứng yên như núi.

Hắn đã đạt Kết Đan sơ kỳ, nhưng không như trước kia – chỉ cần một năm hai năm là có thể đột phá. Cảnh giới này… mỗi bước đi cần vài chục năm, thậm chí trăm năm, như leo đèo đội đá, trượt chân là tan thân.

Trong động, linh khí dày đặc nhưng không còn mới lạ. Tâm thần hắn đã định, đan khí đã ổn. Chỉ còn một thứ thiếu: Cơ duyên.

Một sáng hiếm hoi, hắn mở mắt, đứng dậy, khoác áo lông thú, bước ra dạo bờ sông Bàn Hà – con sông lớn uốn lượn như dải lụa ngọc quanh núi, dẫn nước về tận bờ Đông hải.

Hắn chưa kịp ngồi xuống, đã thấy nước sông đục ngầu, sôi động, hàng ngàn vẩy bạc lấp lánh, rẽ sóng bơi ngược dòng.

Cá. Tôm. Mực. Cua. Thậm chí có cả thủy xà, thủy hổ… tất cả đều rời sông hồ, đầm lạch, tụ về một hướng – ra biển.

– “Chuyện gì đây?” – Hắn thì thầm, ánh mắt nheo lại.

Hắn niệm chú, kết ấn:

“Thất Thập Nhị Biến – Nhập Thủy, Hóa Hình!”

Ầm!

Cơ thể cao lớn trong chớp mắt thu nhỏ, biến thành một con cá trê bụng trắng, râu dài, vẩy đen bóng loáng, chui tọt xuống dòng nước, hòa vào đại quân thủy tộc.

Bơi cạnh một con cá chép bụng vàng, hắn hất râu hỏi:

– “Huynh đệ ơi, có chuyện gì vậy? Đại hội thủy tộc à?”

Con cá rô gần đó đảo mắt, đáp ngay:

– “Ngươi không biết thật à? Cứ mỗi mười năm, Long Môn lại mở. Thủy tộc toàn thiên hạ đều có quyền tham gia. Nếu vượt qua – sẽ thay xương đổi thịt, hóa rồng.

– “Hóa rồng?” – Vương Hùng ngạc nhiên – “Chẳng phải long tộc là trời sinh?”

Một con tôm hùm vạm vỡ, hai càng bóng lưỡng, quạt đuôi chen lời:

– “Trời sinh là một chuyện. Nhưng Long Môn mở ra là cơ duyên cho tất cả. Hóa rồng từ Long Môn tuy là hạ đẳng, nhưng nếu đủ công tích sẽ được phong làm Long Vương, cai quản mưa gió một phương, được dân gian thờ phụng, hưởng hương khói, danh xưng thần linh!”

Vương Hùng vờ chép miệng:

– “Thế thì khác gì tu tiên?”

Cá rô bật cười:

– “Khác chứ! Tu sĩ các ngươi khổ luyện cả trăm năm, chưa chắc có thần vị. Còn chúng ta, nếu vượt được Long Môn – ngay ngày hôm đó sẽ có thiên đạo ghi tên, có quan thiên đình xét phẩm cấp, thậm chí... được chọn làm long vương trấn giữ 1 con sông!”

Con tôm hùm hừ mũi:

– “Tất nhiên... chỉ là nếu vượt được. Chớ khinh thường. Long Môn là khảo nghiệm khủng khiếp. Không chỉ là nước chảy xiết. Nó còn có lôi điện, phong nhận, ma ảnh, thậm chí cả kỳ lân sát khí trấn giữ.”

Vương Hùng gật gù:

– “Vậy là không chỉ có sức bơi – mà còn cần linh trí, nghị lực, tâm pháp.”

Con cá chép bụng vàng đảo mắt:

– “Ngươi trê à, trông ngốc vậy mà hiểu đấy. Tham gia không?”

Vương Hùng cười thầm, chắp tay trong bụng:

– “Không hại gì cả. Dù không có hứng tranh long vị, nhưng mở rộng tầm mắt cũng là một loại tu luyện. Lỡ đâu... ta lại học được thứ gì từ rồng thì sao?”

Thế là con cá trê râu dài, chính là một Kết Đan tu sĩ, hòa mình vào triều thủy tộc kéo về Long Môn.

Bơi cạnh hắn là hàng ngàn sinh vật: cá chép đủ màu, cá trắm bạc to như mâm, cá lóc cứng như sắt, mực tám vòi khổng lồ, cua xanh giáp đồng, tôm càng tay cầm pháp ấn, thậm chí có con thuồng luồng vẩy đỏ mắt tím, từng là hung vật một vùng sông lớn, cũng lặng lẽ bơi theo.

Trên mặt nước, mây mù quy tụ, từng vầng mây xám bắt đầu xoáy tròn về phía chân trời – nơi đó, Long Môn đang mở.

Dưới đáy biển, từng cơn rung động nhè nhẹ – tiếng trống vô thanh, gọi hồn muôn loài.

Vương Hùng thầm nghĩ:

– “Sống bảy năm trong động, lòng ta khô như cát. Nay trôi một lần, hóa ra… lại vui.”