Sóng lớn dập dềnh. Trời vần vũ như một tấm lụa đen bị ai đó vo lại, nhăn nhúm từng lớp sấm sét gầm rú, dội xuống mặt biển đang sôi sục.
Vương Hùng – trong lốt cá trê râu dài bụng trắng – lặng lẽ bơi giữa lòng nước, nhìn lên bầu trời đã hóa mực.
Phía trước, Long Môn – không phải là một cánh cổng kim loại, cũng chẳng phải pháp trận rực sáng – mà là một thác nước treo ngược giữa trời.
Nó đổ xuống từ một khe trời cao hàng trăm trượng, nhưng không rơi xuống biển, mà treo lơ lửng như bị gió giữ lại. Giữa tầng thác, những luồng sáng xanh đỏ tím cuộn xoáy, kèm theo tia chớp xé rách mây đen.
Cá, tôm, mực, thuồng luồng, lươn biển… từng chủng loại bơi lên như thủy triều sống.
Không ai hô trống. Không ai dẫn đầu.
Mỗi con thủy tộc đều tự biết lúc nào là lúc mình nhảy.
Và rồi… một con cá chép lưng đỏ bật khỏi mặt nước, vẩy ánh lên như hồng ngọc. Nó rướn lên cao gần bốn trượng, rồi va vào tầng khí xoáy đầu tiên – BÙM!
Một luồng điện giáng xuống, nó rơi ngược lại như viên đá nhỏ, thân thể vặn vẹo, một bên mắt cháy khét.
Mấy con cá trắm theo sau, dốc toàn lực bật lên. Nhưng từng con – từng con – đều bị quăng ngược lại, thân hình va xuống mặt nước như ném thịt sống vào đá, vẩy rụng, máu loang.
– “Long Môn không mở. Mà là Long Môn đòi máu.” – Vương Hùng thầm nghĩ, ánh mắt trầm như đá cổ.
Lại thêm con cá lóc, một con tôm càng xanh, hai con mực chân ngắn… đều bị đánh bật.
Cảnh tượng hệt như đàn cá lao vào gươm gió. Dưới mặt nước, vảy rụng nổi lềnh bềnh, máu lan như mực tàu loãng.
Thế nhưng – không ai dừng lại.
Mỗi lần một con cá rơi xuống, lại có ba con khác thay thế. Từng đợt – từng đợt – như thủy triều dâng lên bằng ý chí.
Không ai cười. Không ai khóc. Chỉ có niềm tin sắt đá dồn cả vào một cú nhảy.
Một cú… để đổi cả số phận.
Sấm nổ. Sét giáng. Gió cào biển như móng vuốt.
Vương Hùng bơi vòng vòng bên dưới, không vội. Hắn cần quan sát – để hiểu rõ bản chất Long Môn. Đây không phải nơi cứ nhảy là được. Nó là khảo nghiệm tâm – lực – vận – duyên.
Bỗng ánh mắt hắn khựng lại.
Cách đó vài trượng, một con cá sặc nhỏ, thân mảnh như lá tre, toàn thân rớm máu, vẩy tróc hơn một phần ba, nằm nghiêng dưới mặt nước nông. Một bên mắt của nó mờ đục, thân co giật nhẹ, thở hổn hển, nhưng… ánh mắt vẫn mở trừng trừng nhìn lên Long Môn.
Nó… đã nhảy ít nhất bốn lần. Mỗi lần đều bị đánh xuống. Nhưng không rời đi. Không bỏ cuộc.
Vương Hùng bơi tới gần, nhìn thấy cả vết nứt dọc sống lưng – chắc do va đập mạnh vào vòng xoáy khí. Mang cá đỏ sẫm, nhưng không tắt. Thân hình sặc sỡ đã nhuốm máu loang, nhưng nó vẫn nghiêng đầu về phía dòng thác.
Dù là cá… nhưng ánh mắt ấy, Vương Hùng biết rất rõ.
Chính hắn từng có ánh mắt ấy – dưới chân núi Bạch Vân khi bị cả phái chính đạo vây đánh. Ánh mắt không cam lòng, không chịu chết, không chấp nhận bị xem là rác rưởi của thế giới.
Không ai chú ý đến con cá sặc. Nó nhỏ. Nó yếu. Nó chẳng có pháp khí, cũng chẳng ai cổ vũ. Nhưng nó vẫn nằm đó – chờ cơ hội nhảy lần nữa.
Vương Hùng bơi lặng lẽ bên cạnh. Không lên tiếng. Không ra tay giúp.
Bởi hắn biết – nếu hắn cứu nó, sẽ hủy luôn sự kiên cường trong tim nó.
Hắn chỉ lặng lẽ nhìn, như người đứng trên vách đá nhìn mình của năm xưa.
Sấm tiếp tục nổi. Mây vẫn vần vũ. Nhưng có thứ gì đó trong lòng hắn – nhẹ lên như chiếc lông chim.
Hắn không còn cô độc giữa thế gian. Dưới Long Môn này… có kẻ khác cũng đang chiến đấu với số phận.
Và cá trê – vốn nổi danh bền bỉ, lì lợm, bỗng… khẽ quẫy đuôi.
Hắn sẽ lên.
Nhưng không phải để vượt long môn mà lên để nhìn thấy vì sao thủy tộc kiên cường như vậy
Hắn còn nhìn… một con cá sặc nhỏ, chứng minh rằng chuyện không thể – vẫn có thể xảy ra.