Chương 222: Nhảy Cuối Một Đời – Câu Chuyện Dưới Lớp Vẩy Bạc

Trời vẫn sấm. Sóng vẫn cuộn. Những tiếng nổ ầm ầm như trống trận vang vọng từ tận tầng mây, xé toạc mọi sự yên tĩnh còn sót lại nơi biển cả.

Cá trê Vương Hùng bơi lặng lẽ tới gần cá sặc – thân thể nhỏ bé ấy vẫn nằm nghiêng dưới mặt nước nông, máu nhuộm đỏ phần đuôi, một bên vây gần như rụng hết. Ánh mắt vẫn mở, hướng thẳng về Long Môn đang cuộn xoáy trời đất.

Vương Hùng khẽ lên tiếng, giọng mang theo một phần lo lắng, một phần chân tình:

– “Huynh đệ... ngươi đã cạn khí lực. Nếu nhảy thêm một lần nữa, ngươi có thể chết. Không phải ai cũng chỉ có một cơ hội. Nếu giờ ngươi rút lui, giữ được mạng, mười năm sau vẫn có thể quay lại.”

Cá sặc không quay đầu. Nhưng giọng nó – khàn khàn, ngắt quãng – vẫn truyền đến rõ ràng giữa tiếng sấm:

– “Tu hành... vốn là nghịch thiên mà đi. Chết... là kết cục có thể đoán trước. Nhưng... ta không giống như ngươi.”

Nó hít một hơi dài. Mắt không rời thác nước trời cao.

– “Ta không còn mười năm nữa.”

Vương Hùng im lặng.

Cá sặc kể, chậm rãi như rút ruột:

– “Khi ta còn nhỏ, mẹ ta bị ăn thịt. Một mẹ rùa già sống ở đáy ao thấy vậy, cứu ta, che chở cho ta lớn lên. Mẹ ấy không có con, nên xem ta như giọt máu cuối đời.”

– “Quê ta ở phía tây nam, một nhánh sông nhỏ. Mưa không nhiều. Nhưng mỗi năm, Long Vương nơi đó đều dâng mưa đúng vụ. Ba năm trước... Long Vương ấy già chết.”

– “Từ đó... trời không còn rơi một giọt nước.”

– “Sông khô. Ao nứt. Cỏ cháy. Cá chết. Tôm phơi bụng trắng. Dân làng vác gậy đập nước cạn tìm con cuối. Mẹ rùa... dùng hết sức già cuối cùng, đào một đường bùn xuyên lòng đất, đưa ta thoát ra sông lớn.”

Giọng nó run lên, vảy bầm dưới mắt ánh sáng xám lấp lánh:

– “Ta bơi đến đây... không chỉ vì mình. Sau lưng ta là cả một hệ sinh thái đang chết khô. Là từng đàn cá con không có nước. Là mẹ rùa đang nằm ngửa vỏ giữa bùn nứt chờ chết.”

– “Ta không thể quay về với hai bàn tay trắng.”

– “Ta không thể sống thêm mười năm để chờ cơ hội... vì họ không còn sống được đến năm sau.”

Vương Hùng… nghẹn lời.

Trăm năm tu hành, ngàn kiếp luân hồi – chưa từng có một lần hắn cảm thấy nhói lòng như thế.

Hắn từng vì thù mà sống. Nhưng đây là… vì hi vọng của cả một vùng nước mà dấn thân.

Cá sặc xoay người, cơ thể gồng lên. Đuôi vặn vẹo, máu rỉ từ miệng vết thương chưa khép.

Nó gầm lên bằng họng cá khô rát:

– “Ta... tên là Thủy Nhiên. Nếu có kiếp sau... vẫn muốn sinh làm loài cá nhỏ, để bơi ngược dòng... một lần nữa!”

Và rồi – nó nhảy.

Toàn thân bung lên khỏi mặt nước. Một đường chớp bạc vẽ lên nền trời xám ngoét.

Lần này… nó bay cao hơn tất cả các lần trước.

Cao tới tầng thứ ba.

Vượt tầng thứ tư.

Khi đuôi gần chạm mép tầng nước đầu Long Môn – chỉ thiếu một tấc!

Một tia sét giáng xuống.

ẦMMMMMM!

Thân thể cá sặc rơi như sao băng. Va xuống mặt biển. Máu trào ra từ mang. Vẩy rụng thêm một lớp. Hai vây giật giật. Nhưng... vẫn chưa chết.

Vương Hùng lao đến, đỡ lấy nó bằng thân cá trê, ánh mắt không còn là người đang xem – mà là kẻ đã học được một bài học lớn nhất trong bảy năm tĩnh tu:

Có khi – đạo không nằm trong động. Mà nằm trong một cú nhảy liều chết của một sinh vật nhỏ bé nhất.