Chương 223: Kỳ Tích Cá Sặc – Một Cú Nhảy Đổi Cả Trời Mây

Cá sặc nằm thoi thóp trong lòng nước. Mang rỉ máu. Mắt dại đi vì đau. Nhưng nó vẫn chưa nhắm mắt. Thân thể rách nát ấy… vẫn run lên vì khao khát sống – không cho mình quyền đầu hàng.

Vương Hùng lặng lẽ trôi tới bên cạnh. Hắn – trong hình dạng một con cá trê bụng trắng – nhìn sinh vật nhỏ bé kia, lòng dậy sóng.

Một sinh vật yếu ớt, không thần thông, không linh đan, không người nâng đỡ… nhưng có một thứ mà cả trăm kẻ mạnh không có: Ý chí.

Hắn khẽ lật mình, dùng vây kéo từ trong ngực ra một viên đan dược hình cầu, vỏ đỏ sậm như hổ phách:

Tăng Nguyên Đan.

Một trong những đan dược quý giá nhất mà hắn luyện được trước khi bế quan. Một viên… có thể khôi phục linh lực gần như toàn bộ cho tu sĩ kết đan. Nhưng lúc này, hắn không tiếc.

– “Ta... đã hiểu đạo của ngươi.” – Vương Hùng trầm giọng, từng lời vang như chuông đá giữa biển sấm.

– “Nếu một sinh linh nhỏ bé, nhưng trong tâm đã có đạo... thì dù trời muốn giết, đất muốn diệt, cũng không ngăn nổi.”

Rồi không đợi cá sặc phản ứng, hắn dùng vây nhét viên đan vào miệng nó.

– “Ta cho ngươi... một cơ hội cuối cùng. Hãy dùng nó – để làm nên kỳ tích.”

Đan dược vừa vào miệng, linh khí cuồn cuộn tỏa ra như suối ngầm. Toàn thân cá sặc sáng lên mờ nhạt, các vết thương bắt đầu khép lại. Vẩy chưa kịp mọc lại, nhưng thần sắc đã khác.

Nó quay qua nhìn cá trê – ánh mắt mở to, đầy ngạc nhiên, rồi bất ngờ rơi lệ.

Một giọt nước mắt cá – trong như giọt sương đầu ngọn cỏ – rơi xuống hòa vào biển mặn.

Nó không nói được lời cảm ơn.

Nhưng nó gật đầu.

Rồi… nó nhảy.

Lần này – không do dự.

Toàn bộ sức bình sinh dồn vào một cú quẫy. Đuôi quét mạnh, thân hình bạc sáng xé nước như tiễn rời cung.

Vút!

Cá sặc lao khỏi mặt biển. Bay lên như ngôi sao bạc giữa nền trời xám xịt.

Tầng khí xoáy đầu tiên – nó xuyên qua!

Tầng sét thứ hai – đánh trúng vây, cháy khét, nhưng không rơi.

Tầng lốc thứ ba – nó xoay người như lá lượn, vượt qua bằng sự dẻo dai trời ban.

Tầng thứ tư – nơi mọi loài thủy tộc từng bị đánh bật – nó ngẩng đầu rít lên bằng họng cá khản đặc, rồi dốc toàn lực... chạm vào mép Long Môn.

ẦM!!!

Ánh sáng bùng nổ.

Long Môn rung chuyển, như cánh cổng thiên đình bị mở toang. Tia sét tan, xoáy nước ngừng. Gió cũng nghẹn lại.

Cá sặc... biến mất.

Dưới mặt biển, hàng vạn thủy tộc im lặng.

Không ai thấy nó rơi xuống.

Vài nhịp tim trôi qua, từ giữa tầng mây, một trận ánh sáng vàng kim giáng xuống như mưa ngược.

Hóa Long Đài... đã chọn.

Trời đang sấm… bỗng nhiên nắng rọi.

Mây đen tản. Sóng biển dịu. Một vầng hào quang vẽ hình con rồng nhỏ uốn lượn bay lên giữa không trung – từ nơi cá sặc vừa biến mất.

Cá sặc – đã vượt Long Môn.

Nó... hóa rồng.

Không phải đại long trời sinh. Không phải giao long thống lĩnh. Nhưng là nhất phẩm tiểu long, được thiên đạo ghi tên, phong danh “Thủy Tích Long” – linh vật canh mưa vùng phía tây nam, mang mưa cho những nơi cạn kiệt.

Tất cả thủy tộc phía dưới... đồng loạt rúng động.

Rồi… từng con cá – từng con mực – từng con tôm – đồng loạt ngửa đầu lên trời, quẫy đuôi tung nước:

– “Chúc mừng!”

– “Thủy Tích Long!”

– “Ngươi làm được rồi!”

– “Vượt thiên! Hóa đạo!”

– “Là thủy tộc – cũng có thể đội trời!”

Tiếng tung hô vang vọng cả một góc biển. Những loài cá nhỏ xíu ẩn mình cũng dám rẽ nước bơi ra, tung lên từng vòng bọt khí như pháo hoa.

Vương Hùng – vẫn trong hình dạng cá trê – nhìn cảnh tượng ấy.

Hắn không nói gì.

Nhưng lòng… như có lửa.

Một viên đan đổi một sinh linh. Một sinh linh nhỏ – làm chấn động thiên địa.

Hắn thầm nghĩ:

– “Long Môn không chọn ai mạnh. Long Môn chọn ai... xứng.”