Giữa tầng trời thứ bảy – nơi ánh sáng vỡ nát thành nghìn tia kim quang, nơi mây tụ xoáy như bát úp trời – Hóa Long Đài hiện ra.
Nó không nằm trên núi, không bám vào đất. Nó trôi lơ lửng giữa không trung, nền đài làm bằng mây kết, gió là thành, sấm là rào. Bao quanh là chín cây cột mây chạm hình long văn, uốn khúc như loài rồng đang nằm phục.
Cá sặc Thủy Nhiên – thân thể rách nát, vây còn chưa lành – được truyền tống đến giữa đài. Nó nằm đó, bất động.
Trong một khắc ngắn ngủi – mây tản, ánh nắng vàng rọi xuống, chiếu lên mình cá sặc – như ban một lời chúc lành.
Nhưng ngay sau đó…
ẦM!!
Mây đen cuộn đến như dòng lũ trên trời. Sấm nổ rền vang, ánh chớp giáng xuống không ngừng, tựa như có thiên uy đang khảo nghiệm linh hồn trước khi ban cho hắn một thân thể mới.
Thủy Nhiên co giật.
Thân thể cá sặc vốn chỉ dài hơn gang tay… bắt đầu phồng lớn.
Từng vết thương bị đẩy bật ra khỏi da, như lớp cũ bị ép trồi lên. Vảy mới mọc ra – dài hơn, dày hơn, bóng ánh kim.
Phía bụng – mọc ra hai chân rồng. Phía lưng – mọc thêm hai chân nữa, móng vuốt cong như móc câu, sắc như lưỡi kiếm.
Phần thân kéo dài ra, từ hình cá chuyển dần thành dáng rắn uốn khúc, nhưng linh hoạt và mềm mại gấp trăm lần.
Đầu phồng lên, xương sọ vỡ tan thành ánh sáng, rồi tái cấu tạo.
Hai chiếc sừng như sừng hươu mọc vút lên đỉnh đầu, cong nhẹ về sau. Lông mày kéo dài thành tua, hai mắt hóa thành mắt chim ưng – sâu thẳm, sáng quắc, nhìn xuyên tầng mây.
Từ trong xương sống, từng đốt từng đốt hiện lên long văn – chính là dấu ấn của huyết mạch mới.
Hắn gào lên một tiếng – không phải tiếng cá, mà là tiếng rồng non rống gọi trời đất.
ẦMMMMMMMM!
Sấm nổ! Mây cuộn! Cột sáng giáng xuống Hóa Long Đài, đốt cháy bầu trời thành vệt đỏ!
Thủy Nhiên đã hóa long.
Từ một con cá sặc yếu ớt – hắn bước qua tầng đạo của sinh mệnh. Không phải giao long lai tạp. Không phải long ngư. Hắn là Long Vương mới – dù non trẻ – nhưng được chính thiên địa chứng nhận.
Tấm đạo phù giữa Hóa Long Đài khắc tên hắn bằng kim quang:
“Thủy Tích Long Vương – Thủy Nhiên.”
…
Rồi ánh sáng dịu lại.
Long Vương – thân thể dài mười trượng, vảy bạc sáng lấp lánh – lặng lẽ hóa lại hình người.
Một thiếu niên áo lụa trắng, lưng đeo bảo kiếm, tóc dài như nước chảy, ánh mắt trong như suối đầu nguồn.
Hắn bước xuống Hóa Long Đài.
Trên mây… hắn tìm một hình dáng quen thuộc.
Giữa dòng sông phía dưới – vẫn có một con cá trê bụng trắng, lặng lẽ nhìn lên trời, không rời mắt.
Thủy Nhiên mỉm cười.
Hắn niệm chú. Từ tay áo rộng rãi, rút ra một pháp quyết – nhẹ vung tay.
Một làn nước ngọc bọc lấy cá trê, nâng lên như nâng vật quý, đặt nhẹ nhàng trên bờ sông.
Hắn vẫn tưởng cá trê là huynh đệ thủy tộc.
Vương Hùng giữ nguyên hình – không lên tiếng.
Thủy Nhiên đứng trước hắn, chắp tay – rút từ sau lưng một chiếc vảy.
Không phải vảy bình thường – mà là vảy giữa lưng – nơi tụ long khí mạnh nhất.
Hắn nắm vảy trong tay, niệm pháp quyết. Chiếc vảy co lại, thu nhỏ bằng móng tay, ánh sáng như ngọc lưu ly.
Hắn đặt nó xuống trước cá trê:
– “Huynh đệ. Đây là vật định tín giữa ta và ngươi. Từ giờ trở đi, nếu ngươi gặp nguy nan, chỉ cần gõ ba cái vào vảy này, dù xa đến vạn dặm, ta – Long Vương Thủy Nhiên – sẽ lập tức đến cứu.”
– “Không chỉ vì ngươi đã giúp ta. Mà vì… ngươi đã cứu hàng vạn thủy tộc quê ta. Cứu hàng nghìn bá tánh đang khát khô cả linh hồn.”
Nói rồi, hắn... quỳ xuống, vái một lạy thật sâu.
Giữa trời đất đã trong xanh lại, một Long Vương tân phong – quỳ trước một con cá trê – cúi đầu cảm tạ.
Không ai biết đó là một tu sĩ kết đan.
Không ai biết, sự chuyển xoay của một vạn sinh linh... bắt đầu từ một viên đan – và một cái gật đầu.
( Hết chương. )